Con Rể Quyền Quý

Chương 2886:




Chương 2886

Trương Thác mỉm cười: “Ông xem, ông cũng nói, chung quy những thứ này đều có thể hái được ở trong khu Lục Lâm, tôi muốn biết một vài thứ không thể hái được ở trong khu Lục Lâm cơ”

Lão già trả lời: “Khách quý cứ nói đùa, ở chỗ chúng tôi chỉ có khu Lục Lâm là được trời ưu ái, có loại thiên tài địa bảo này †ồn tại, ba khu lớn còn lại, ngay cả cỏ cây sinh trưởng cũng khó khăn, chứ đừng nói đến là có thứ quý giá gì có thể xuất hiện, về phần thế giới thần thánh ở khu trung tâm cũng không phải nơi chúng tôi có thể thăm dò, cho nên thứ khó mà hái được ở khu Lục Lâm đã coi như quý giá rồi”

“Không không không không” Trương Thác khoát tay: “Ông lão, ông nói những lời này cho người khác nghe là được, thứ mà tôi muốn biết cũng không phải được hái từ bốn khu lớn và thế giới thần thánh”

Trên mặt lão già có chút không kiên nhãn: “Khách quý, vậy thứ cậu muốn biết là cái gì?”

“Thứ mà tôi muốn biết ư” Trương Thác đứng dậy, trong nháy mắt đã khóa chặt ánh mắt lên trên người Cổ Cơ, nói ra: “Là thứ hái được ở trong vực sâu!”

Lúc Trương Thác nói ra hai chữ vực sâu, lão già không có một chút phản ứng đặc biệt nào, mà cơ thể của Cổ Cơ lại run lên rất nhỏ, ánh mắt vô ý thức né tránh.

Chỉ là một chỉ tiết nho nhỏ, đặt ở ngày thường, căn bản sẽ không bị người khác chú ý tới, nhưng lão già lại biết rất rõ ràng, không thể tránh được ánh mắt của người trước mặt này.

“Chạy mau!” Lão già gần như không cần phải suy nghĩ gì hết, lớn tiếng mở miệng nói với Cổ Cơ.

“Chạy? Chạy đi đâu được?” Khí màu tím tràn ngập ra từ trong cơ thể của Trương Thác trong nháy mắt, hình thành ra một băng gấm màu tím, trong nháy mắt đã quấn quanh lấy Cổ Cơ.

Cổ Cơ đang muốn chạy đi, cơ thể đã ngã xuống đất trong nháy mắt, không ngừng giấy dụa, nhưng không có tác dụng gì.

Trương Thác nhìn lão già, cười nói: “Lão già, tôi cảm thấy rất hứng thú với nơi đó, không bằng, ông nói cho tôi nghe về chỗ đó một chút đi?”

Trong mắt lão già tràn đây kiêng kị, ông ta nhìn Trương Thác, nuốt nước miếng, lên tiếng nói: “Cậu là ai?”

“Bây giờ hẳn là tôi hỏi ông vấn đề đó mới đúng chứ, ông là ai? Cô ta tên là Cổ Cơ, họ Cổ, có quan hệ như thế nào với Cổ Lực Đơn?” Trương Thác chặn cửa.

Sự kiêng ky trong mắt lão già càng lúc càng nồng nặc, cơ thể còng lưng cũng chầm chậm đứng thẳng, không còn là bộ dáng tuổi già sức yếu kia nữa.

Trương Thác chú ý tới, cơ bắp trên cánh tay lão già đang nhúc nhích.

Trương Thác cười nói: “Thế nào, muốn ra tay ở chỗ này à? Ông nghĩ kỹ chưa? Một khi ra tay ở đây, sẽ không dễ giải quyết đâu”

“Tôi cũng không muốn” Giọng nói của lão già trở nên nặng nề hơn rất nhiều: “Tôi chờ đợi nhiều năm như vậy, thậm chí cũng đã gần sắp quên thân phận của tôi, nhưng cố tình cậu lại nói ra, tôi không phản kháng, thì sẽ phải chết ở chỗ này, đúng không?”

“Hẳn là thế” Trương Thác sờ lên mũi: “Dù sao mấy người ra vẻ ta đây, tôi cũng không thích lắm, hoặc là, ông có thể lựa chọn hợp tác với chúng tôi”

“Quên đi” Trên mặt lão già lộ ra vẻ khinh thường: “Tôi đã từng tin tưởng loài người các cậu, nhưng kết quả cuối cùng lại để cho tôi biết, loài người các cậu căn bản không đáng tín nhiệm, cậu đã biết được cái tên Cổ Lực Đơn này, tôi nghĩ, bọn họ đã xuất hiện ở đây, nơi này sẽ trở nên hỗn loạn ngay lập tức, có lế tôi cũng nên rời đi.”

“Vậy cứ thử một chút xem” Thần kiếm màu tím chậm rãi ngưng tụ trong tay Trương Thác.

Tốc độ cơ bắp nhúc nhích trên người lão già càng lúc càng nhanh, hiển nhiên, ông ta sắp muốn để lộ ra nguyên hình.

Ngay lúc này, một tiếng hét đột nhiên vang lên.

“Cổ Cơ, em ở đâu? Anh tới tìm em, mang đến thứ em thích nhất đây”

Đây là một giọng nói nam, nghe giọng nói này có vẻ cực kì trẻ tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.