Con Rể Quyền Quý

Chương 2862:




Chương 2862

Một câu nói đơn giản chứng minh sự công nhận của Trương Thác đối với Lâm Ngữ Lam của hiện tại, làm sao cô có thể không nghe ra được điểm này chứ, điều này khiến cô cảm thấy toàn bộ nỗ lực trước đây của mình đều không uổng phí! Cuối cùng mình cũng có thể trở thành trợ thủ của anh rồi.

Trương Thác lại nhìn về phía cột sáng, lần này, anh cũng không hề do dự một chút nào nữa, mà bước một bước vào trong cột sáng.

Từ bên ngoài, không thể nhìn thấy bên trong cột sáng có gì. Trong nháy mắt Trương Thác bước vào trong cột sáng, toàn bộ mọi thứ trước mặt đều thay đổi.

Thứ hiện ra trước mặt anh cũng không phải là ánh sáng rực rỡ sắc màu, cũng không phải là cát vàng phía trên nhà giam địa ngục, mà là một ngọn núi lớn sừng sững!

Trước mắt là ngọn núi lớn sừng sững, mây mù vờn quanh, trên sườn núi có cây cối xanh um, một con hươu núi phóng ngang qua sườn núi, sừng dài đến bốn mươi centimet, vô cùng có linh khí.

Trương Thác nhìn toàn bộ những thứ trước mặt, rồi lại quay đầu, cũng chẳng thấy đường ra, phía sau anh là một ngọn núi lớn triền miên vô tận, tầng mây dường như ở ngay bên người.

“Đây là… hình chiếu?”

Lúc này, ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu Trương Thác chính là cái này, dù sao chỉ bước một bước đã đi vào trong một thế giới hoàn toàn khác biệt khác, thế này cũng có hơi quá giả tưởng rồi.

Nhưng bất chợt, Trương Thác phủ nhận ngay suy nghĩ của mình, đến thực lực này của anh, hình chiếu đã không có cách nào tạo ra được bất cứ ảo giác nào cho anh hết, hơn nữa anh có thể cảm giác được, độ ẩm của không khí xung quanh, và mật độ đều khác với trước đó, thậm chí linh khí xung quanh cũng nồng đậm hơn rất nhiều.

“Hoặc là nói, cột sáng đó đã tiếp nối với tâm Trái Đất, đây là một nơi nào đó ở tâm Trái Đất chăng?”

Đây là suy đoán thứ hai của anh, cũng là một suy đoán mà anh cho rằng có tính khả năng cao nhất.

Trên một ngọn núi cao phía xa, anh nhìn thấy một đạo quán.

Trương Thác cũng không đặt mục tiêu lên đạo quán đó, mà chỉ liếc mắt một cái mà thôi. Hiện tại mục đích của anh chính là tìm kiếm thành viên Cửu Cục vừa mới rơi vào trong này.

Anh đề khí bay lên trời, tiến thẳng vào không trung, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của một ai hết.

Dãy núi hoang vu này, ngoại trừ vài động vật hoang dã trong núi ra, thì chỉ còn lại sự tồn tại của đạo quán đó. Đạo quán nằm trên đỉnh của dãy núi, mang đến cho Trương Thác một loại cảm giác thần bí và mờ mịt.

Anh bay vút về phía đạo quán đó, thế nhưng, rõ ràng thoạt nhìn qua, đạo quán chỉ cách có mấy ngọn núi lớn, nhưng lại khiến anh bay trên không trung ước chừng hơn mười phút, mà vẫn chưa bay đến gần được. Cho dù anh có gia tăng tốc độ tiến lên thế nào, thì đạo quán đó vẫn cách anh một khoảng cách đó, chưa từng có bất cứ sự thay đổi nào.

Trương Thác hít một hơi thật sâu, cảm giác đạo quán này giống như ánh sáng trắng mà anh đã nhìn thấy khi đi trên con đường trong thân núi ở Hoành Sơn đó, rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng làm thế nào cũng không lại gần được.

“Đây là pháp trận, không ra ngoài được đâu” Một giọng nói vang lên từ phía sau Trương Thác một cách kỳ lạ.

“Ai?” Trương Thác quay phắt đầu lại, nhìn thấy một bóng người lơ lửng phía sau anh, ngay khi anh nhìn thấy rõ gương mặt của bóng người này, đôi mắt trừng to, miệng cũng không hỏi há ra.

“Người anh em Trương Thác, tôi biết cậu, có phải cậu cảm thấy vô cùng khó tin về nơi này hay không?” Bóng người này mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ chua xót.

“Đúng” Trương Thác gật đầu, anh có hơi khó mà chấp nhận được sự thật trước mắt, bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau anh này, chính là thành viên Cửu Cục đã bị thanh niên mặt mày gian xảo ở đạo quán Ngọc Hư đánh vào trong cột sáng, mà anh đã nhìn thấy trước đó.

Nhưng, hiện tại, thành viên Cửu Cục này, thoạt nhìn lại già hơn rất nhiều, gương mặt để râu, mái tóc ngắn vốn gọn gàng, lúc này cũng thả xõa trên vai.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.