Chương 2851
“Triệu Chính Khải, chúng ta là người đứng cùng một chiến tuyến, phải đối mặt với nguy cơ sắp đến gần, loại cách làm này của các người là có ý gì?”
“Triệu Chính Khải, người của đạo quán Ngọc Hư chúng tôi đã ở bên trong một ngày một đêm rồi, sư phụ Đan Tô đạo nhân của tôi sắp tới đây, nếu ông không cứu, vậy hậu quả tự mình nghĩ đi!”
Những tiếng nói nối tiếp nhau vang lên, những người này tới để ép bức Cửu Cục!
Cột sáng thông thiên xuyên thẳng vào tầng mây, bên trong sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai biết, hiện giờ người của bọn họ đều bị nhốt ở bên dưới cột sáng thông thiên này. Bọn họ muốn cứu người ra ngoài, không chỉ vì bận tâm đ ến tính mạng của thuộc hạ mình, mà điều quan trọng hơn, là bọn họ cho rằng, những người bị giam ở bên dưới đó, nói không chừng có thể biết bên trong cột sáng đã xảy ra chuyện gì. Một khi có thể cứu được ra ngoài, bên mình có thể có được tin tức đầu tiên!
Triệu Chính Khải đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn những người tới đây, ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng: “Người ở trong đó, muốn cứu, thì các người tự đi mà cứu!”
“Họ Triệu kia!” Thanh niên dẫn đầu đạo quán Ngọc Hư lên tiếng: “Đừng cho rằng tôi không biết Cửu Cục các ông cầm chìa khóa thuộc về nhà giam đó, trừ các ông ra, không ai có thể mở được nhà giam đó, ông có gan thì giao chìa khóa ra đây đi”
“Được thôi” Triệu Chính Khải gật đầu, thuận tay ném một quyển sách qua đó: “Đây chính là chìa khóa của nhà giam đấy, cầm rồi có thể xuống dưới, đi đi”
Quyển sách mà ông ta ném ra, lại không có người nào tiếp, cứ rớt trên mặt đất như vậy.
Mọi người nhìn quyển sách rớt trên mặt đất, không ai lên tiếng.
“Sao thế? Bản thân không muốn đi à?” Triệu Chính Khải nhướng mày.
“Họ Triệu” Thanh niên dẫn đầu đạo quán Ngọc Hư nói: “Ông cầm một quyển sạch nát đi ra ngoài là muốn lừa ai? Tôi muốn người của Cửu Cục các ông xuống cứu người, ông nghe không hiểu sao?”
Những người có mặt ở đây, cho dù biết thứ mà Triệu Chính Khải lôi ra là chìa khóa nhà giam thật, nhưng cũng không ai bằng lòng muốn đi.
Bây giờ trên bầu trời nhà giam xuất hiện cột sáng rực rỡ sắc màu đó, ai có thể đảm bảo sau khi tiến vào sẽ không xảy ra chút chuyện gì chứ? Chẳng ai muốn mình đi hứng chịu nguy hiểm này chứ.
Triệu Chính Khải cười, vung tay nâng quyển sách lên, lên tiếng nói: “Chìa khóa đã đưa cho các người rồi, không ai cầm thì cũng đừng trách tôi”
Ông ta nói xong, xoay người đi vào trong phòng.
“Triệu Chính Khải tiểu bối!” Một tiếng quát to, truyền tới từ giữa không trung, chỉ nhìn thấy Đan Tô đạo nhân mặc áo đạo sĩ, vút tới trong màn đêm.
“Triệu Chính Khải, tôi cho cậu thời gian mười phút, cứu đồ nhi của tôi ra ngoài ngay, bằng không, đừng trách Đan Tô tôi giết Cửu Cục cậu!”
Giọng nói của Đan Tô đạo nhân rất lớn, vô cùng khí thế.
Triệu Chính Khải nghe thấy lời nói của ông ta, đôi mày hơi nhíu lại.
“Triệu Chính Khải, cậu còn đứng đó làm gì nữa? Lẽ nào, còn muốn tôi tìm sư tôn của cậu, qua đây mời cậu hay sao?”
Đan Tô đạo nhân lại lớn tiếng quát: “Cái thứ không phân trên dưới, ngay cả lời nói của sư thúc cũng không nghe sao?”
Triệu Chính Khải hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói: “thúc, hôm nay trên bầu trời nhà giam xuất hiện thay đổi, phái người tiến vào sẽ có nguy hiểm cực lớn, tôi…”
“Có liên quan gì đến tôi sao?” Lúc này, Đan Tô đạo nhân đứng trên trời cao, ngay trên đỉnh đầu của Triệu Chính Khải: “Mạng của người Cửu Cục cậu, xứng để so với đồ nhi của tôi sao? Đồ nhi của tôi xảy ra chuyện, thì tôi muốn toàn bộ các cậu phải chôn theo, hiểu chưa?”
Lời nói của Đan Tô đạo nhân vô cùng ngang ngược, cảm giác như hoàn toàn không coi đám người Triệu Chính Khải ra gì.