Con Rể Quyền Quý

Chương 2820:




Chương 2820

Cơ thể dài đến mấy chục kilomet! Nói là che lấp của bầu trời và mặt trời cũng không nói quát Trương Thác cũng cảm thấy chấn động vì cảnh tượng trước mắt, rồng lớn, thực sự là một con rồng lớn! Đây là sự tồn tại chỉ có trong thần thoại Đông Hòa mới có, vậy mà lúc này lại thật sự xuất hiện ngay trước mặt mình. Tuy chỉ còn lại thi cốt, nhưng đã đủ khiến người sợ hãi rồi Đây chính là rồng đó, sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

Trương Thác hít ngược một ngụm khí lạnh, rồi chậm rãi đáp xuống đất.

Lâm Ngữ Lam ở phía sau anh, hai người quan sát kỹ càng những thi cốt ở trên mặt đất đó.

“Không đúng” Trương Thác nhìn trước mặt: “Đây không phải là xương rồng, không phải là rồng thật sự, những thứ này đều là xương người!”

“Xương người ư!” Lâm Ngữ Lam hô lên một tiếng kinh hãi, tuy rằng cô đã có thực lực như hiện giờ, nhưng từ trong xương tủy, vẫn là một cô gái nhỏ, đột nhiên nghe thấy anh nói những thứ này là xương người, điều này thực sự đã dọa cô sợ hãi, bởi vì, nếu đây là xương người, vậy cái thứ được chất thành từ xương người dài đến mấy chục kilomet này, cần đến bao nhiêu người?

Lâm Ngữ Lam chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.

Trương Thác nhìn chằm chằm vào xương cốt trên mặt đất, trâm giọng nói: “Là xương người, hơn nữa, phía trên những khúc xương người này đều không có dấu tích bị thương, bọn họ không phải bị người ta giết rồi ném vào nơi này, mà là chết tự nhiên ở trong này, em nhìn những thứ này đi.”

Trương Thác duỗi tay chỉ về một nơi, tiếp tục bảo: “Những xương cốt này vừa vặn có thể ghép lại thành một người, hơn nữa tỷ lệ giống nhau, điêu này chứng tỏ, đây là xương tới từ một người. Đây mới chỉ là một chỗ, nơi này mỗi một đống xương đầu đều giống như vậy, nói rõ những người này đã ngồi ở đây, đợi chờ cái chết đến với mình, sau đó biến thành một đống xương khô!”

Lâm Ngữ Lam đưa tay che miệng lại, đợi cái chết, rồi biến thành xương khô, đống xương khô dài mấy chục kilomet này, phải bao nhiêu người mới có thể hình thành được! Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến nhiều người như vậy cam tâm tình nguyện đi chết! Lại còn đặc biệt xếp thành hình dáng một con rồng nữa chứt!

“Chắc hản là một loại hiến tế gì đó” Trương Thác ngẩng đầu, nhìn về phía hàng dài xương cốt chẳng thấy điểm cuối đâu: “Nơi này còn lâu đời hơn cả thời gian hình thành Vương Lăng, thậm chí Vương Lăng còn được xây dựng dựa trên nơi này, toàn bộ hành động của các bậc tiên hiền thời cổ đại, cũng không phải thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng ra được”

Trên gương mặt của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ lo lắng: “Ông xã, anh nói xem nơi này có liên quan gì đến chuyện của mẹ chứ?”

“Anh không biết” Trương Thác lắc đầu, sắc mặt nặng nề: “Lúc trước mẹ anh nhảy lầu, anh chỉ cho rằng bà ấy bị uy hiếp bởi tên bác sĩ đó, nhưng bây giờ xem ra, sự việc cũng không đơn giản như vậy, cứ đi xem trước đã rồi tính sau”

Anh nói xong, lại cất bước đi về phía trước.

Khi đi được nửa tiếng, anh đột nhiên dừng bước chân, lúc.

này, anh đang đứng ở vị trí trung tâm nhất trong cơ thể của con rồng lớn này, ở nơi đó có một đống xương khô, màu sắc của khung xương so với những bộ xương khô khác đều nhạt hơn rất nhiều, hơn nữa, bên dưới bộ xương khô này còn có một chút quần áo vẫn chưa hoàn toàn phong hóa để lại. Tuy chỉ còn lại mấy mảnh như vậy, đang ở bên mép bờ phong hóa, nhưng vẫn thu hút tầm mắt của anh.

Bước chân của Trương Thác đột nhiên trở nên rất chậm, anh bước lên phía trước, nhìn bộ quần áo phong hóa đó, cơ thể run lên, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập.

Lâm Ngữ Lam nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của anh đang dần dần trở nên đỏ ngâầu.

“Ông xã, anh đang..” Cô nhìn thấy sự thay đổi đột nhiên xuất hiện của anh, bèn quan tâm hỏi.

“Đây là một chiếc áo bông” Trương Thác nhìn một góc của bộ quần áo đang nằm bên bờ vực phong hóa còn thừa lại đó: “Một chiếc áo bông em đã tặng cho anh khi anh còn rất nhỏ”

“Hở?” Lâm Ngữ Lam há to cái miệng nhỏ: “Em tặng anh áo bông ư, ông xã, anh…”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.