Con Rể Quyền Quý

Chương 2804:




Chương 2804

Thậm chí còn mang người tới bức hôn với ông nội tôi, có phải chị tôi không có ở đây, thì các người lấy danh nghĩa muốn tốt cho nhà họ Lâm, coi nhà họ Lâm thành đồ của bản thân các người rồi đúng không? Đừng cho rằng tôi không biết, trong mấy tháng chị tôi không có ở đây này, các người đã làm những chuyện gì với Nhất Lâm, nhét bao nhiêu lợi nhuận của Nhất lâm vào túi tiền riêng! Tập đoàn họ Lâm này! Không phải của họ Đổng bài”

“Được rồi” Đổng Thư Tuyền thấy thế, cũng không diễn nữa, bà ta lên tiếng nói: “Từ Uyên, tôi không biết cô thật sự nhìn không rõ tình hình, hay là đang giả bộ ngu sỉ với tôi. Bây giờ, Nhất Lâm có hợp tác ba mươi phần trăm, đều là do Đổng Thư Tuyền tôi một tay bàn ra được, đúng, tôi chỉ là một quản lý dự án, nhưng một quản lý dự án như tôi quan trọng với Nhất Lâm, có thể còn quan trọng hơn cả những người được gọi là cổ đông đó. Bây giờ, đối phương cần Từ Uyên cô kết hôn, chuyện này, cô làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm. Bằng không, tôi sẽ kêu ban giám đốc buộc tội nhà họ Lâm các người ở địa vị của nhà họ Lâm hiện tại, cô hiểu ý của tôi chứ”

Từ Uyên trừng to hai mắt: “Bà đang uy hiếp tôi sao?”

“Tùy cô nghĩ sao cũng được.” Đổng Thư Tuyền nói như vậy: “Bây giờ, tôi cần cô trở về, từ từ nói chuyện với đối phương, hiểu chưa?”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Cô nói không?” Đổng Thư Tuyền cười lạnh một tiếng: “Hiện giờ, Nhất Lâm đang đứng ở vị trí cao như vậy, không biết có bao nhiêu người để mắt đến và nghĩ đến. Đông Hòa chúng †a có một câu nói, gọi là đứng càng cao thì ngã càng đau. Tôi hy vọng cô có thể nhìn rõ tình hình. Tôi cũng không muốn Nhất Lâm ngã đâu, nếu thật sự có một ngày như vậy, với tuổi tác của ông cụ Lâm hiện tại, sợ là không có cách nào chấp nhận được chuyện này. Đến lúc đó, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì Từ Uyên cô cũng đừng có trách tôi đấy”

Từ Uyên nghe những lời nói này, tức đến cả người run rẩy: “Đổng Thư Tuyền, bà thật sự coi Nhất Lâm thành nơi do mình bà định đoạt hay sao?”

“Tôi nói một câu không khoa trương nhé.” Vẻ mặt của bà †a tràn đầy sự tự tin: “Nhất Lâm, hiện giờ thật sự do Đổng Thư Tuyền tôi định đoạt đấy, nếu có thứ gì khiến tôi không hài lòng, thì Nhất Lâm cũng đừng hòng được dễ chịu.”

“Thật đúng là hổ không có nhà thì con khỉ tự xưng làm đại vương!” Từ Uyên tức giận nói: “Khi chị tôi ở đây, cũng không thấy bà khoa trương như vậy!”

“Ha ha ha” Đổng Thư Tuyền bật cười với vẻ không để tâm: “Cho dù bây giờ Lâm Ngữ Lam có trở về, thì Đổng Thư Tuyền tôi vẫn sẽ nói lời như vậy, bây giờ cô lập tức quay vào cho tôi, tự mình ký, đi!”

Bà ta nói, nắm cánh tay của Từ Uyên, vừa lôi vừa kéo cô đi vào trong đại viện nhà họ Lâm. Từ Uyên muốn giằng co, nhưng sức lực của cô ta làm sao lớn bằng bà ta được.

Trong những chiếc xe sang có biển số xe ngoại tỉnh ở cửa đại viện nhà họ Lâm đó, cũng có vài người bước xuống, đi về phía bên này định giúp Đổng Thư Tuyền.

Lúc này, trước cửa nhà họ Lâm, người của nhà họ Lâm, có thể nói là đã hoàn toàn bị người ta giãm dưới chân.

“Đổng Thư Tuyền, bà buông tay ra cho tôi!”

Một tiếng quát trong trẻo vang lên.

Trong nháy mắt nghe thấy tiếng quát này, trên gương mặt của Từ Uyên lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cô ta quay đầu về phía giọng nói phát ra.

Mà Đổng Thư Tuyền đang kéo Từ Uyên thì lại buông lỏng tay ra theo bản năng khi nghe thấy giọng nói này, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, lại tóm lấy Từ Uyên, lúc này bà ta mới nhìn về phía giọng nói truyền tới.

Lâm Ngữ Lam bước nhanh về phía Từ Uyên và Đổng Thư Tuyền với vẻ mặt lạnh lùng.

“Chị!” Từ Uyên phát ra tiếng gọi mừng rỡ.

“Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp, xem ra cô đã du lịch trở về rồi nhỉ” Đổng Thư Tuyền mỉm cười, trên gương mặt của bà ta cũng không có bao nhiêu vẻ kính trọng.

“Tôi kêu bà buông tay ra, bà không nghe thấy sao?” Lâm Ngữ Lam lại quát.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.