Con Rể Quyền Quý

Chương 2802:




Chương 2802

“Được rồi lão đại, anh mau đi đi, đừng lưu luyến nữa” Bạch Trình đẩy Trương Thác: “Lát nữa con đường biến mất, các anh muốn trở về cũng không về được đâu, đi đi, đi đi!”

“Các cậu hãy bảo trọng” Trương Thác gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

“Tôi đi dò đường” Sau khi Cuồng Sỉ nói một tiếng bèn dẫn đầu đi vào trong con đường.

“Tôi cũng đi trước đây, nhớ bảo bối của tôi quá trời” Triệu Chính Khải nôn nóng xông vào trong con đường.

“Chân gà, chân gà!” Toàn Cảnh Thiên chảy nước miếng, bước vào trong con đường.

Ngọc Hà mỉm cười bất đắc dĩ, vẫy tay với đám người Bạch Trình, rồi rời đi theo Toàn Cảnh Thiên.

“Mọi người, tạm biệt” Lâm Ngữ Lam vẫy tay, kéo Trương Thác, đi vào trong con đường ánh sáng.

Vừa bước vào chùm tia sáng này, Trương Thác đã cảm giác được một lực hút mãnh liệt từ trên truyền xuống, khiến cho cơ thể của anh không thể khống chế được mà đi lên trên, đột nhiên, một lực kéo mạnh mẽ truyền tới từ eo của anh, là Anh Linh lệnh!

Anh Linh lệnh mất kiểm soát bay xuống dưới, Trương Thác duỗi tay định nắm lấy, lại hoàn toàn không nắm được, Anh Linh lệnh trượt ra khỏi khe hở ngón tay của anh, rồi rớt ra bên ngoài chùm sáng.

Trương Thác nhìn xuyên qua cột ánh sáng này, có thể thấy được rõ ràng, Anh Linh lệnh bay về phía nơi ở của Anh Linh điện. Sau đó, anh chỉ cảm thấy trước mắt có một luồng ánh sáng màu trắng lấp lánh, rồi chẳng còn thấy được gì nữa, buộc anh phải nhắm hai mắt lại. Cuối cùng, một cảm giác trời đất quay cuồng đổ ập đến, ngay khi Trương Thác mở mắt ra, xung quanh anh là một dãy núi hoang vu, trên dãy núi không có lấy một ngọn cỏ, đỉnh núi còn có tuyết đọng.

“Nơi này an toàn” Giọng nói của Cuồng Sỉ vang lên: “Nhưng, đã từng có một sự tồn tại mạnh mẽ chết ở nơi này.

Tại đây vẫn còn sót lại chút sức mạnh của người đó, và hồn của chiến linh đáng sợ, tuy đã biến mất, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi, nơi đây là đâu vậy?”

Trương Thác liếc mắt nhìn bốn phía, Toàn Cảnh Thiên, Ngọc Hà, Triệu Chính Khải và Lâm Ngữ Lam đều ở xung quanh, sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở xung quanh rõ ràng, Trương Thác hiểu ra rồi mỉm cười, mừng rỡ như điên bảo: “Nơi này tên là núi Côn Sơn, là một địa điểm ở quê hương của tôi. Người mà anh nói đó, ông ta chắc hẳn rất khủng khiếp, đi thôi, vất vả lắm mới trở về một lần, phải về thăm nhà chút đã”

Trương Thác nói xong, chỉ về một phía.

“Tôi đi dò đường” Cuồng Sỉ vút lên trời.

“Trở về” Trương Thác gọi ông ta.

“Chủ nhân” Cuồng Si nhìn anh khó hiểu.

Trương Thác mỉm cười: “Ở nơi này, đi đường cần phải dùng phương tiện giao thông, người bình thường không thể thành tinh, cho nên, thu linh khí của ông lại đi, cố hết sức đừng dùng đến”

Cuồng Sỉ mang vẻ mặt nghỉ ngờ, ở trong nhận thức của ông ta, phương tiện giao thông đều là những thứ được chuẩn bị cho kẻ yếu, cường giả thật sự sẽ không sử dụng những thứ này, muốn đi đến đâu, cứ ngự khí là xong.

Trương Thác cũng không giả thích quá nhiều với Cuồng Si. Bởi vì chuyện này, có người còn sốt ruột hơn cả anh.

Triệu Chính Khải đã đi tới bên cạnh Cuồng Sỉ, giảng giải cho ông ta biết một vài quy tắc ở nền văn minh này một cách thành khẩn. Tuy rằng Cuồng Si vẫn không hiểu, nhưng ông ta chấp thuận vô điều kiện mọi mệnh lệnh của Trương Thác.

Rời đi lâu như vậy, lại được trở về bề mặt Trái Đất, Trương Thác cảm giác tất cả đều thân thuộc như vậy, người, vẫn phải tìm về cội nguồn của mình mới đúng.

Mọi người rời khỏi dãy núi Côn Sơn, tiến vào trong thành phố. Khoa học kỹ thuật ở nền văn minh này đối với tâm Trái Đất mà nói là lạc hậu như vậy đấy. Nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái, đây mới là môi trường mà bọn họ quen thuộc.

Một chiếc máy bay tư nhân vay thẳng tới Châu Xuyên, trên máy bay, Lâm Ngữ Lam nhìn ra cửa sổ, trong mắt cũng tràn đầy vẻ mong đợi, cô muốn trở về nhà với Trương Thác ngay lập tức.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.