Con Rể Quyền Quý

Chương 2788:




Chương 2788

Khu Thiên Khải, là một trong bốn đại khu ở tâm Trái Đất, mà cái gọi là tôn chủ, chính là cách gọi dành cho người mạnh nhất ở một đại khu.

Khu Vạn Sơn lại có ba vị tôn chủ là Thiên Anh Vũ, Kiếm Thanh Quân và Võ Vương cũ.

Mà tôn chủ của khu Thiên Khải này, cũng giống như vẻ ngoài của ông ta, được gọi là tôn chủ Ngân Chí Phát, cũng đã sớm bước vào cảnh giới trăm mét.

Toàn bộ người có thể bước vào cảnh giới trăm mét đều là Chí Tôn.

Sự xuất hiện của tôn chủ Ngân Chí Phát, lập tức khiến tình thế trên chiến trường phát sinh sự thay đổi.

Tuy nói Trương Ức Thùy đó cũng có thực lực cấp bậc Chí Tôn, nhưng anh chắc chắn không có khả năng là đối thủ của hai vị tôn chủ.

Sự xuất hiện của Lão Võ Vương và Chí Tôn tóc bạc khiến cho tình thế ở nơi này phát sinh sự đảo ngược lớn. Sự mạnh mẽ lúc đầu của Trương Thác, ở trước mặt sự liên thủ của hai người lập tức chẳng tính là gì nữa.

“Móa nó, ỷ nhiều người bắt nạt ít người sao? Các người đã từng hỏi qua bản cục tọa hay chưa?”

Chiếc Rolls-Royce với trục bánh xe mạ vàng đó xuất hiện, Triệu Chính Khải ngậm điếu thuốc, ngồi ở đầu xe, xuất hiện bên cạnh Trương Thác.

Phía sau Trương Thác, Ẩm Nguyệt đã hạ xuống, mang theo một mảnh u tối.

Rolls-Royce phía sau Triệu Chính Khải, đã mở đèn xe…

“Xem ông đây chọc mù mắt các người đây!” Trong miệng Triệu Chính Khải nói ra những lời dữ tợn như vậy.

Tuy răng thuộc cùng một trận doanh, nhưng Trương Thác vẫn né sang một bên theo bản năng, anh thực sự không muốn đứng chung với kỳ hoa này chút nào.

Kết quả anh vừa mới nhích một cái, đã bị Triệu Chính Khải ôm chặt cánh tay.

Ông ta rõ ràng không hề để ý đến biểu cảm ghét bỏ trên gương mặt của Trương Thác: “Nhóc con, cậu yên tâm, có bản cục tọa ở đây, không có người nào có thể bắt nạt được cậu đâu!”

“Thực ra…” Trương Thác cất công chuẩn bị một lúc lâu, đáp: “Cũng không cần thiết lắm đâu, tôi có thể một đánh hai!”

“Không!” Triệu Chính Khải phất tay: “Không thể nói như vậy được! Anh em tốt, thì phải cùng nhau ở trên chiến trường, đúng không?”

Trương Thác nhìn bộ dáng có thể vào sinh ra tử vì anh em này của Triệu Chính Khải, chỉ thở dài một hơi, mở miệng đáp: “Nói đi, cần bao nhiêu?”

Triệu Chính Khải cười hì hì, chà sát ngón tay: “Cậu xem cậu kìa, khách sáo quá đi, trở về cho chút hoa hồng tầm chín đến mười lăm tỷ là được rồi chứ?”

Trương Thác nhún người nhảy lên, trong miệng hét lớn: “Lão già, và cả tên tóc trắng kia, chịu chết đi!”

Triệu Chính Khải nhìn Trương Thác “lướt” một cái đã biến mất, miệng há to, sau đó dựng ngón giữa với anh.

Võ Vương cũ và tôn chủ Ngân Chí Phát đều là những người có thân phận cực kỳ tôn quý, từ khi nào lại bị người gọi như vậy, hơn nữa còn là một tiểu bối nữa chứ, nhưng điều khiến cho cả hai người họ khó chấp nhận nhất, chính là tiểu bối này lại dám lấy một địch hai, điều này chứng tỏ anh không coi bọn họ ra gì.

Ngay khi hai người chuẩn bị ra tay, thì trong không trung lại truyền tới một tiếng quát lạnh lùng.

“Hừ, thật đúng là thời đại đã thay đổi rồi, từ khi nào mà một tiểu bối cũng dám nói ra những lời này, quả đúng là không có lớn nhỏ”

Sau khi tiếng quát này vang lên, một bóng giống như tháp sắt, chặn ở trước mặt Trương Thác, chỉ một tay về phía anh.

Trương Thác chẳng hề nghĩ ngợi mà vung một kiếm ra, nhưng lại bị đối phương võ một phát đã tan mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.