Con Rể Quyền Quý

Chương 2758:




Chương 2758

Những ánh sáng màu trắng bao trùm đám người Trương Thác, vào giờ phút này, đang rút đi một cách điên cuồng, giống như thủy triều, gần như chỉ trong nháy mắt, lại biến thành một điểm sáng màu trắng, xuất hiện trước mặt đám người Trương Thác. Không có người nào có thể nói rõ ràng, điểm sáng màu trắng này cách bọn họ bao xa. Hơn nữa, điểm sáng này còn đang nhỏ lại trong con ngươi của bọn họ với tốc độ cực nhanh, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Cơn chấn động dưới chân mọi người càng lúc càng dữ dội, đá vụn trên đỉnh đầu rớt xuống.

“Hang núi sắp sập rồi!”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chạy mau!”

Mọi người đang ở trong ngọn núi, cho dù với thực lực của bọn họ, thì vẫn cực kỳ nguy hiểm khi ngọn núi lớn này sụp đổ.

Những thuộc hạ đi vào trong cùng Lâm Ngữ Lam, là những người đầu tiên lao về phía con đường họ đã đi tới trước đó.

“Mang theo bọn họ, tăng tốc lên!” Trương Thác hét lớn một tiếng, tiện tay cắp một người, rồi chạy ra ngoài.

Đám người Bạch Trình cũng như vậy.

Mọi người vốn tưởng rằng chuyến này sẽ vô cùng dài và mạo hiểm, nhưng điều kỳ quái là con đường bọn họ mất mấy tiếng đồng hồ tiến vào, lúc này chưa đến mười lăm phút đã nhìn thấy cửa ra.

Bây giờ mức độ rung chuyển của toàn bộ ngọn núi đã vô cùng mãnh liệt, đá vụn từ trên lăn xuống, mắt thấy đó sắp che lấp vị trí cửa lớn ở miệng hang.

“Nhanh!” Trương Thác lại phát ra một tiếng rống to, cùng lúc đó, một đường kiếm quang màu tím phóng ra, sỏi đá rơi xuống chắn gần hết miệng hang đó, bị Trương Thác chém bay.

Một đường kiếm quang đó đã mở rộng phạm vi miệng hang, nhưng cũng khiến cho thân ngọn núi lại sụp đổ một lần nữa. Phía sau đám người Lâm Ngữ Lam, những khối đá vụn to đã nghiền nát toàn bộ.

“Ù“

Một tiếng xé gió vang lên, Bạch Trình cắp một người, nhảy ra khỏi hang núi đầu tiên, vài giây tiếp sau đó, đám người Trương Thác nối đuôi nhau xuất hiện từ trong miệng hang đó.

Hơn hai mươi bóng người, hoàn toàn xông ra khỏi thân núi này. Trong nháy mắt một người cuối cùng xông ra, toàn bộ thân núi hoàn toàn sụp đổ. Mà nguyên nhân khiến cho toàn bộ thân núi này sụp đổ là vì linh khí điên cuồng sinh ra từ trong trận đại chiến đó.

Giữa không trung, có hai anh linh cao trăm mét, đừng sừng sững giữa bầu trời, giống như hai vị thần linh, tản ra uy nghiêm lớn mạnh. Tại trung tâm của hai anh linh cao trăm mét này, mỗi bên có một người đang đứng.

“Kiếm Thanh Quân! Thiên Anh VũI”

Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm vào hai bóng người trên bầu trời này, nói ra hai cái tên.

“Cốc chủ Kiếm Cốc, viện trưởng học viện Thiên Vũ!”

Câu nói tiếp theo của cô giải thích thân phận của hai người đó cho Trương Thác.

Con ngươi của Trương Thác đột nhiên co rút. Viện trưởng của học viện Thiên Vũ và cốc chủ Kiếm Cốc, hai người này chính là những người mạnh nhất ở khu Vạn Sơn!

Cốc chủ Kiếm Cốc nhìn phía dưới đột nhiên có hơn hai mươi bóng người xuất hiện, bèn bật cười, thanh kiếm phủ kín một màu xanh đồng trong tay bà ta đang nhỏ máu.

“Tôi còn đang đoán là ai đã giết chín đệ tử của Kiếm Cốc tôi, nhưng bây giờ, chính chủ đã xuất hiện rồi” Ánh mắt của Kiếm Thanh Quân không ngừng quét qua đám người Trương Thác, rồi đột nhiên dừng lại trên người Kiếm Bảo Đinh.

Trong mắt bà ta vừa lộ ra nét vui mừng, nhưng giây tiếp theo, đã tràn đầy vẻ lạnh lùng, trực tiếp mở miệng quát: “Cậu không phải là đồ đệ Bảo Đinh của tôi!”

Một tiếng quát này của bà ta lại khiến đám người Trương Thác đều lùi lại một bước.

“Cậu chỉ có thể xác của đồ đệ Bảo Đinh của tôi, mà không phải hồn của đồ đệ Bảo Đinh của tôi, nói, rốt cuộc cậu là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.