Con Rể Quyền Quý

Chương 2754:




Chương 2754

“Ái chà chà, lần ra tay này cũng thật tàn nhãn quá” Một bóng người xuất hiện bên ngoài hang động: “Người của phủ Võ ‘Vương, người của học viện Thiên Vũ, còn có chín người ở Kiếm Cốc đều sắp chết sạch cả rồi, cơ mà, cũng may còn một tên còn sống, thế này cũng bớt không ít chuyện phiền phức cho mình”

Người xuất hiện mặc đồ thời Đường này chính là Sở Quân.

“Người phát ngôn đời này của phủ Võ Vương, xem như vận may của cậu tốt đấy, gặp được tôi có thể sống sót rồi. Nếu tôi đã cứu cậu một mạng, thì cậu phải báo đáp tôi đấy” Sở Quân khom người, khiêng Võ Vương bị thương nặng gần chết lên, sau đó hóa thành lưu quang rồi biến mất.

Đám người Trương Thác tiến vào trong hang động đó, trong con đường u ám tràn ngập một loại tối tăm quỷ dị. Loại tối tăm này khiến thực lực cỡ đám người Trương Thác cũng không thể nhìn rõ rốt cuộc phía xa có gì, mà chỉ có thể thuận theo một con đường này đi thẳng tiếp.

Trong Anh Linh điện, Bạch Giang Nam nhìn trăm anh linh trở về, trong miệng lẩm bẩm.

Ở chỗ sâu bên dưới trấn Lôi Cực, có vô số thành viên mặc đồ Kiếm Cốc và trang phục của học viện Thiên Vũ, đang không ngừng tiến hành đào bới mặt đất.

Hai bóng người hiện ra phía trên trấn Lôi Cực, phía sau hai bóng người này đều xuất hiện hai anh linh. Anh linh phía sau bọn họ phải cao đến trăm mét. Đây cũng không phải do bọn họ cố ý làm ra, mà là do sức mạnh của anh linh phía sau bọn họ mang theo, không có cách nào áp xuống được!

Một người trong số đó là nữ, phía sau bà ta đeo một thanh kiếm tồi tàn một màu xanh đồng, tóc để ngắn, giữa đôi lông mày mang theo vẻ tàn nhãn, từ trong ánh mắt của bà ta có thể nhìn ra được, người này chắc chắn là hạng người lòng dạ độc ác. Đây chính là cốc chủ đương nhiệm của Kiếm Cốc, Kiếm Thanh Quân!

Một chữ Quân trong quân lâm thiên hạ.

Anh linh của Kiếm Thanh Quân chính là một người cầm kiếm đeo mặt nạ, anh linh này không chỉ cầm kiếm trong tay, mà phía sau nó còn đeo sáu thanh kiếm nữa. Sáu thanh kiếm này, chỉ riêng chuôi kiếm đã có tạo hình khác nhau, lại nhìn đến vỏ kiếm, có kích cỡ lớn nhỏ không đồng nhất.

Nghe đồn, mỗi một thanh kiếm mà kiếm khách đỉnh cấp mang theo, đều có công hiệu khác nhau, giết người dùng kiếm giết người, mà cứu người thì dùng kiếm cứu người.

Mà một người khác là nam, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu vàng, gương mặt tuấn tú, được xưng là mỹ nam tử. Ông ta để tóc dài thẳng đến thắt lưng. Lúc này, mái tóc dài lay động, nếu là phụ nữ, sẽ đố ky với gương mặt đó của ông ta. Người này tên là Thiên Anh Vũ, chính là viện trưởng hiện tại của học viện Thiên Vũ.

Anh linh của Thiên Anh Vũ là một cung thủ, cũng chính là một nữ giới ăn mặc hoang dã.

Đây chính là hai sự tồn tại đứng trên đỉnh khu Vạn Sơn, lúc này họ đứng chung một chỗ, chỉ là vì vật ở bên dưới trấn Lôi Cực.

Trên người hai anh linh này tản ra ánh sáng, che phủ toàn bộ trấn Lôi Cực, khi một điểm khí mang ở trấn Lôi Cực hơi yếu đi, thì toàn bộ khu vực đó xuất hiện động đất, nhà cao tầng bắt đầu xiêu vẹo.

“Thứ ở bên dưới càng lúc càng nóng nảy, thiết nghĩ rất nhanh nó sẽ xuất hiện” Thiên Anh Vũ nói với vẻ mặt không có biểu cảm.

Giữa đôi mày của Kiếm Thanh Quân từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ tàn nhẫn. Cho dù là khi nói chuyện với với Thiên Anh Vũ thì cũng như vậy: “Tôi ngược lại rất muốn xem xem, sự †ồn tại dùng huyết mạch để biến thành Chí Tôn, lại cắn nuốt ngược lại anh linh, có cơ thể không thối rữa trong truyền thuyết đó, rốt cuộc đáng sợ thế nào”

“Tôi thì chẳng thấy hứng thú” Thiên Anh Vũ lắc đầu: “Bên dưới nơi này thông thẳng đến chiến trường cổ, nơi đó đã từng có quá nhiều Chí Tôn chết trận, vô số anh linh quanh quẩn một chỗ, cắn nuốt lẫn nhau để lớn mạnh, một vài sự chuyển biến kỳ lạ sẽ sinh ra, có những chuyển biến mà tôi và cô không có cách nào đoán trước được. Một khi loại tình huống đó xuất hiện, sẽ có chút khó giải quyết.

Kiếm Thanh Quân lắc đầu: “Chuyện có khó giải quyết đến đâu, có kiếm trong tay sẽ trở nên đơn giản hơn hẳn”

Trên người Kiếm Thanh Quân mang theo một loại tự tin.

Loại tự tin này không giống với loại ngông cuồng của Kiếm Bảo Đinh, mà là một loại bình tĩnh, như thể trời có sụp xuống thì cũng chẳng tính là gì trong mắt bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.