Con Rể Quyền Quý

Chương 2747:




Chương 2747

“Ế, đây không phải là hình vẽ trên giường của cậu hay sao?” Hải Thần đột nhiên nhìn về phía Alex.

“Giường của tôi á?” Alex đi tới với vẻ mặt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên tường đá thật lâu, gãi ót bảo: “Đúng rồi, giống y như đúc với hình vẽ trên giường của tôi, anh đợi chút”

Alex lục lọi trên trên người một lượt, đột nhiên lôi ra một cái chìa khóa, chiếc chìa khóa này được làm bằng đồng, phía trên cũng in một ký hiệu kỳ lạ đó.

“Thứ này của cậu từ đâu ra vậy?” Bạch Trình nhìn đồ trong tay của Alex.

“Một cường đạo biếu đó.” Alex nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Nhưng tôi cũng quên mất từ khi nào rồi, khi ấy chỉ thuận tay cất nó đi”

“Đưa chìa khóa cho cậu ta” Trương Thác phân phó cho Alex một tiếng.

Alex gật đầu, vươn tay ném chiếc chìa khóa về phía học viên nam kia.

Học viên nam cầm chiếc chìa khóa, mở thiết bị liên lạc của mình, rồi nhìn cẩn thận thật lâu, sau đó cắm chiếc chìa khóa vào một trong những ký hiệu trong số đó với vẻ mặt tự tin. Chiếc chìa khóa nhẹ nhàng tra vào trong vách núi.

Chỉ nghe thấy tiếng “âm ầm” vang lên, vách núi trước mặt đám người Trương Thác đột nhiên bắt đầu rung chuyển, ngay cả mặt đất dưới chân cũng phát ra cơn chấn động nhẹ.

Trên gương mặt của hai học viên học viện Thiên Vũ lộ ra vẻ mừng rỡ.

Có đá vụn rớt xuống từ trên vách đá phía trước, chỉ nhìn thấy những nơi xuất hiện ký hiệu trên thân của ngọn núi này, đột nhiên xuất hiện một vết nứt, vết nứt lại lóe lên tia sáng màu trắng chói mắt, hơn nữa vết nứt này đang dần dần trở nên rộng hơn.

Bạch Trình nhíu mày nhìn sự xuất hiện của vết nứt trước mặt, rồi nói với học viên nam kia: “Vào đi, xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Vào ư?” Học viên nam thay đổi dáng vẻ khúm núm trước đó, ngược lại dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Trình: “Anh nói vào thì phải vào sao? Anh cho rằng anh là cái thá gÌ “Ha ha, một lũ hề ngang ngược, thật sự cho mình là chủ nhân hay sao?” Nữ học viên đó cũng thay đổi thái độ, bộ dáng lại trở nên ngông cuồng.

“Ha ha ha, thật sự phải cảm ơn các vị ở đảo Ánh Sáng và Hoành Sơn Thất Thái Bảo đây, nếu không có các người thì chỉ sợ, chúng tôi có làm thế nào cũng khó có thể tìm được chiếc chìa khóa này”

Một tiếng cười to vang lên phía sau đám người Trương Thác, sau đó chỉ nhìn thấy đội ngũ Kiếm Cốc lấy Kiếm Bảo Đỉnh dẫn đầu, bay vút tới từ giữa không trung, người vừa mới lên tiếng nói, chính là người dẫn đầu Kiếm Cốc lúc trước.

Trong tiếng cười của anh ta tràn đầy vẻ ngông cuồng và khinh thường.

“Kiếm Cốc…” Trương Thác nhíu mày.

“Trương Ức Thùy, cậu thật sự cho rằng chỉ dựa vào mấy tên lâu la như các cậu, mà cũng có thể ăn chắc được chúng tôi sao, hửm?” Cơ thể của nữ học viên Thiên Vũ đó nhô lên, một anh linh hiện ra phía sau cô ta, chỉ riêng năng lượng linh khí mà anh linh phía sau cô ta thể hiện ra, đã có thể cảm giác được thực lực của cô ta vượt xa năm vị Chí Tôn trước đó!

Cũng cùng lúc đó, phía sau học viên nam kia cũng đồng thời xuất hiện anh linh, cường độ anh linh của cậu ta khó phân cao thấp với nữ học viên này, hoàn toàn không phải là người mà người dẫn đầu học viện Thiên Vũ trước đó có thể so sánh được. Hai người này mới là người mạnh nhất trong đội ngũ lần này của học viện Thiên Vũ.

“Ả tiện nhân, lát nữa tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết!” Nữ học viên này nhìn chằm chằm vào Vị Lai, cười lạnh thành tiếng.

“Ha ha ha hai!” Lại một tràng tiếng cười nữa vang lên, cùng với tiếng cười này, người của phủ Võ Vương cũng xuất hiện trước mắt đám người Trương Thác. Mười người mặc đồ đen, lấy Võ Vương dẫn đầu, đáp xuống phía trước đám người Trương Thác: “Lần này, mấy vị đại nhân đảo Ánh Sáng và Hoành Sơn, đã giúp chúng tôi một chuyện lớn rồi, giải quyết được nan đề đã làm phiền chúng ta suốt một thời gian dài như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.