Con Rể Quyền Quý

Chương 2706:




Chương 2706:

Toàn Cảnh Thiên vẫn luôn không hé răng nghe thấy Trương Thác nói có thể ăn cơm, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

Khách sạn An Bình cũng có chút nổi tiếng ở chủ thành, đồ ăn ở nơi này vẫn luôn được người ta nhắc tới, cho dù đám Bạch Trình ở trước mặt thủ lĩnh cường đạo ở Hoành Sơn, cũng không chỉ từng nghe khách sạn An Bình này một lần.

Bây giờ, đám Bạch Trình cùng đi tới khách sạn An Bình.

Khách sạn này trang trí vô cùng thanh lịch, ở trong đại sảnh có đặt âm nhạc nhẹ nhàng, các thực khách ngồi bên cạnh bàn, vừa hưởng thụ đồ ăn ngon tương đương với Michelin ba sao, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Tất cả nhân viên phục vụ đều mặc áo sơ mi và vest, nam đẹp trai nữ xinh gái.

Rất rõ ràng, đây là một nhà hàng xa hoa, trong thời đại văn minh này thu nhập bình quân đầu người là năm triệu tư thì mức tiêu dùng bình quân đầu người ở đây đã lên tới bốn triệu rưỡi.

Nói cách khác, tiền lương một tháng của một giáo sư học viện bình thường, miễn cưỡng ăn một bữa ở đây, dù sao cái gọi là tiêu dùng bình quân đầu người là tính theo cơ sở thấp nhất.

Đám Trương Thác ngồi trên bàn dài, trên bàn đốt ngọn nến, nghe bài hát tao nhã, nhìn một mình Toàn Cảnh Thiên gọi phần cơm mười người ăn.

“Anh, đồ ăn ở nơi này quá ít, còn không đủ cho tôi nhét kẽ răng” Toàn Cảnh Thiên trợn mắt châm chọc.

“Vậy cậu gọi hai mươi phần là được” Trương Thác cười, ánh mắt quan sát khắp nơi.

Sở dĩ Trương Thác lựa chọn khách sạn như vậy, nguyên nhân rất đơn giản.

Càng là nơi cao cấp tao nhã, càng có thể bày ra chênh lệch giữa giàu và nghèo.

Giống như nơi này, người có thể tới nơi này không phú thì quý, quy tắc xã hội, muốn không phú thì quý phải có chỗ dựa vững chắc nhất. Mỗi thực khách ăn cơm ở nơi này, ngoại trừ đám Trương Thác ra, đều bám vào một thế lực nào đó trong ba thế lực lớn.

Mà cụ thể nằm trong ba thế lực lớn nào, từ cuộc nói chuyện của những người này, cùng với thần thái có thể nhìn ra được.

Ví dụ như ở vị trí trung tâm của nhà hàng, nơi đó là ghế dài tốt nhất trong nhà hàng, có hai người ngồi, bọn họ nói chuyện phiếm, nhiều lần nhắc tới Võ Vương, rõ ràng là thế lực dưới tay Võ Vương.

Mà người ở bàn bên cạnh, rõ ràng theo cách ăn mặc của Kiếm Cốc, thắt lưng treo bội kiếm, tuy ngồi bên cạnh một bàn, nhưng khi hai bọn họ nói chuyện không có cố ky mấy, giọng nói cũng to hơn người xung quanh một chút. Người dưới trướng Võ Vương, tuy khi nói chuyện cũng hơi to, nhưng luôn nhìn bàn người của Kiếm Cốc theo bản năng, rõ ràng là có chút cố ky với người của Kiếm Cốc.

Chuyện này nói lên, Kiếm Cốc hoàn toàn trên Võ Vương, hơn nữa quan hệ giữa hai phe cũng bình thường.

Mà Kiếm Gốc và học viện Thiên Vũ thì trà trộn cùng một chỗ, hai bên đều biểu hiện vô cùng khách sáo với đối phương.

“Lão đại, anh nói xem kế hoạch của chúng ta như thế nào, đánh Võ Vương kia sao?”

“Hay là trực tiếp đánh lén, trói lại? Chí Tôn thì thế nào, chỉ mấy phút là tôi đánh anh ta lờ mờ”

“Hay là trộm ở nhà anh ta, chúng tôi ra tay, lão đại đi cướp chị dâu, nói với Võ Vương người nào mới là bố”

Đám Bạch Trình mỗi người một câu, vẻ mặt hưng phấn.

Vị Lai vung cánh tay, một cái ly rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bạch Trình võ tay phát ra tiếng, một nhân viên phục vụ đi tới.

“Dọn dẹp một lát, lại đổi cái cốc mới đi” Bạch Trình dặn dò.

Nhân viên phục vụ khom lưng nhặt mảnh vỡ, sau đó xoay người, sau khi nhân viên phục vụ xoay người chuyện đầu tiên làm, chính là nhìn một vòng xung quanh, có mấy bàn đang khẽ lắc đầu với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhìn mấy người xong, quay đầu nhìn đám Trương Thác.

Đám Trương Thác căn bản không chú ý tới hành động mờ ám của nhân viên phục vụ, vẫn còn đang nhỏ giọng trò chuyện, khi bọn họ tán gẫu hăng say, một người đàn ông trung niên đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.