Con Rể Quyền Quý

Chương 2697:




Chương 2697:

Trương Thác thong thả tiến lên, vươn tay chạm vào bàn đá, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.

Ngay trên bàn đá có một khối lệnh bài, lệnh bài là bạch ngọc, chất liệu tương đồng với thông đạo bạch ngọc dài một cây số kia.

Ở trên lệnh bài bạch ngọc này có khắc một chữ.

“Linh!”

Trương Thác vươn tay chạm vào chữ trên lệnh bài, lúc ngón tay Trương Thác chạm vào lệnh bài, đóa hoa sen trên đỉnh đầu anh xoay tròn càng nhanh hơn, đồng thời ánh sáng lưu chuyển, chiếu lên trên lệnh bài.

Ở trong Anh Linh Điện, trên vô số đài đá trôi nổi, Chiến Linh cường đại nhắm mắt ngủ say, trong lúc này toàn bộ đều mở mắt ra, chỉ trong nháy mắt hơi thở kh ủng bố tràn ngập trong Anh Linh Điện.

Bạch Giang Nam đứng ở cửa động đá trơ mắt nhìn cảnh tượng này xảy ra, khi những Anh Linh này mở hai mắt ra, cơ thể Bạch Giang Nam vì kích động mà run lẩy bẩy.

“Thức tỉnh! Thức tỉnh rồi! Anh Linh Điện, đây là nhận chủ sao? Im lặng trăm năm, Anh Linh Điện lại trở lại!” Miệng Bạch Giang Nam lẩm bẩm, trong mắt có nước mắt chảy ra: “Anh Linh Điện tái hiện, chắc chắn sẽ khiến cả thế giới điên cuồng một lần nữa!”

Cùng lúc đó, văn minh tâm trái đất, trong thế giới thần thánh thuộc loại thế lực siêu cấp thứ năm, một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường đột nhiên nheo mắt lại, nhìn về phía khu Vạn Sơn.

“Ha ha ha ha” Người đàn ông trung niên cười to: “Cuối cùng, cuối cùng ngày này cũng tới, ngày này chúng tôi đợi lâu lắm rồi! Ân oán nhiều năm, lập tức đến lúc kết thúc, đám người tự xưng là tài trí hơn người các người, cũng tới lúc phải trả giá thật nhiều, người đâu, truyền lệnh của tôi, mở phong ấn!”

Văn minh tâm trái đất, vào ngày diệt vong trăm năm trước từng có một vùng chiến trường như vậy, trên chiến trường này có rất nhiều cường giả giao phong, đại chiến giữa bọn họ, thậm chí khiến vỏ trái đất xảy ra thay đổi, liên tục khiến một vùng đất đai từ văn minh tâm trái đất thoát ra ngoài. Người nào cũng không biết, mảnh đất đó đi đâu, có người nói đất biến mất, có người nói đi tới một không gian khác, mảnh đất đó được người ta xưng là chiến trường cổi Trong chiến trường cổ, phơi thây vô số, trăm năm qua ngay cả xương khô, đều biến mất ở trong thổ nhưỡng, chỉ có xương khô của tu sĩ cường đại mới trường tồn.

Một nhóm hai mươi tám người đi trên chiến trường cổ, hai mươi tám người này đúng là đám Huyền Thiên Lân đuổi giết tà †úy, tiến nhầm vào chiến trường cổ.

Huyền Thiên Lân, Lý Dung Tài, Đường Nạp Đức, ba người này là cường giả của văn minh bề mặt trái đất, ở trong chiến trường cổ vẫn hăng hái như cũ. Tuy thực lực của Đường Nạp Đức kém hơn một chút, nhưng quyền trượng màu trắng của ông ta vẫn có uy lực không thể địch nổi.

“Nơi này khắp nơi tràn ngập Anh Linh táo bạo, muốn chiếm cứ thể xác của chúng ta” Đường Nạp Đức nhìn bốn phía: “Không biết tà túy chạy đi đâu”

“Từ lúc chúng ta tiến vào tới bây giờ, đã gặp trên trăm Anh Linh cưồng bạo” Lý Dung Tài trầm giọng nói: “Những Anh Linh này không khó tiêu diệt, khó nhất chính là nên rời đi như thế nào. Chúng ta đã tìm khắp nơi này, vẫn không phát hiện ra cửa ra, chỉ sợ Lam Vân Dương muốn nhốt chúng ta ở đây vĩnh viễn”

“Mới ra khỏi nhà giam, lại tiến vào nhà giam mới, đúng là thú vị” Chị Po cười khúc khích: “Nhưng mà tôi quen rồi, lần này lại có thêm hai nhân vật lớn theo chúng tôi, còn có đám Anh Linh để luyện tập, đúng là không tệ”

Lý Dung Tài nhìn đám chị Po, thực lực của những người này nằm ngoài dự liệu của Lý Dung Tài, cả đám đều tiến vào Khống Linh, chỉ là Phú Thần đỉnh phong đều có thể đối kháng với Anh Linh, không rơi vào thế hạ phong, thậm chí chém giết.

Những người này bị nhốt trong nhà giam quá lâu, tu vi vẫn luôn ở trạng thái áp chế, bây giờ hậu tích bạc phát (tích lũy lâu dài sử dụng một lần), đặc biệt kh ủng bố.

Huyền Thiên Lân hừ lạnh một tiếng: “Trận pháp bao vây mạnh nhất thế giới, cho dù là nhà giam địa ngục, cũng có phương pháp phá giải, chỉ cần trả giá lớn nhỏ khác biệt mà thôi, huống chỉ nơi này không có trận pháp, đâu có đạo lý không ra được, chỉ có người đang âm thầm phá rối, bắt ra giết là được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.