Con Rể Quyền Quý

Chương 2681:




Chương 2681:

Cư dân của thành Ác Nhân một đêm không ngủ, bọn họ trơ mắt nhìn đại chiến cả đêm, khi thấy Trương Thác trở về, trong mắt mọi người đều tràn ngập cung kính, cho dù là ba Chí Tôn Hồng Thư, Tôn Minh, Nhậm Giai Kỳ, ánh mắt nhìn Trương Thác cũng không dám tùy ý như trước nữa.

Tất cả mọi người không biết, đại chiến trong đêm nay, chẳng qua chỉ là một vở diễn mà thôi.

Trương Thác đề nghị, công việc lớn nhỏ ở thành Ác Nhân đều do Hải Vũ quản lý xong, đám Hồng Thư không dám có bất cứ dị nghị gì, thậm chí sau khi Trương Thác trở lại khách sạn, đám Hồng Thư lần lượt tìm tới, đề xuất muốn gia nhập Đảo Quang Minh.

Mà trong ngày này, tin tức Đảo Quang Minh và Hoành Sơn Thất Thái Bảo cùng xuất chiến hơn hai mươi Chí Tôn cũng truyền khắp cả khu Vạn Sơn, khiến mọi người đều biết rõ chỗ cường hãn của hai thế lực lớn này.

Chuyện cứ như vậy, thành Ác Nhân đã bị Trương Thác nắm hoàn toàn!

Dưới ánh mắt cung kính của cư dân thành Ác Nhân, năm Chí Tôn Hải Vũ, Hồng Thư, Nhậm Giai Kỳ, Tôn Minh cùng với Đan Kiệt, cùng tiễn Trương Thác rời khỏi thành Ác Nhân.

Ở sau lưng năm Chí Tôn này, đều treo một cái mặt nạ quỷ màu đen.

Sau khi tin tức Đảo Quang Minh thu phục thành Ác Nhân truyền ra, mỗi thành trấn lớn còn lại chưa quy thuận đều ngoan ngoãn quy thuận Đảo Quang Minh, bắt đầu tuân thủ quy củ do Đảo Quang Minh đặt ra. Hơn nữa tuy Đảo Quang Minh xuất hiện muộn, nhưng vô cùng cường thế ký hợp đồng với mỗi học viện ở thành trấn lớn.

Đến lúc này, thế lực nhiễu loạn cả khu Vạn Sơn chia ra làm hai làn sóng, một đợt lấy Hoành Sơn Thất Thái Bảo cầm đầu, hay là hoạt động của cường đạo. Nhưng bọn họ không ra tay với thành trấn nhỏ, chủ yếu tiến hành va chạm với chủ thành khu Vạn Sơn.

Một đợt cường đạo khác, thì lấy Đảo Quang Minh cầm đầu, cường đạo hóa thân thành bạch khấu, dung nhập vào trong thành trấn.

Sau khi Trương Thác trở lại thành Bắc Hà, còn chưa vào thành đã được ba học viện lớn tiếp đón long trọng, Đảo Quang Minh trở thành bá chủ ở khu Vạn Sơn, bây giờ trên cơ bản đã ngồi vững!

Hiện giờ về công tác cơ bản ở Đảo Quang Minh, Trương Thác giao toàn quyền cho Hoàng Trạch Minh xử lý, anh lại bắt đầu cuộc chuẩn bị mới đi tới Hoành Sơn.

Trong cuộc nói chuyện với Bạch Giang Nam, Bạch Giang Nam đã từng nhắc nhở Trương Thác, một khi tiếp quản vị trí điện chủ của Anh Linh Điện, sẽ có gánh nặng đặt lên người Trương Thác, cụ thể gánh nặng là gì, Bạch Giang Nam không nói ra, Trương Thác cũng không hỏi.

Trương Thác không hỏi, nguyên nhân là cho dù có gánh nặng gì, anh đều không từ chối, đây là ông già Lục để lại cho mình, cũng là chuyện mình nhất định phải làm.

Trương Thác trở lại thành Bắc Hà, khi tiến vào trong khu vực, ông cụ đánh cờ lại xuất hiện trong tâm mắt Trương Thác.

Trương Thác nhìn thấy đối phương, ánh mắt đối phương cũng nhìn về phía Trương Thác.

Trương Thác rất tự nhiên đi tới chỗ đối phương, sau đó ngồi xuống đối diện ông cụ, bắt đầu bày bàn cờ.

Ông cụ cười nói: “Tên nhóc, rất tự giác, trong khoảng thời gian này tôi nghiên cứu nước cờ của cậu, bây giờ chắc chắn có thể khiến cậu răng rơi đầy đất”

“Thôi đi ông cụ” Trương Thác lắc đầu: “Nếu nói về thực lực cá nhân, tôi thừa nhận ông có thể khiến tôi răng rơi đây đất, nhưng so về cờ, ở trong mắt tôi ông chỉ xem như là một người chơi cờ dở.”

“Cậu nói cái gì?” Ông cụ tức tới mức râu dựng ngược: “Tên nhóc, nào, hai ta so tay một lát, trái lại tôi muốn nhìn xem truyền nhân của Anh Linh Điện, nước cờ có thể cao tới mức nào!”

Trương Thác đang đặt bàn cờ sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn ông cụ trước mặt.

Ông cụ đang cúi đầu, vô cùng chuyên chú nhìn bàn cờ.

“Nào, tên nhóc, xếp đi”

Trương Thác chậm rãi di chuyển quân cờ trong tay: “Ông vô ý tới đây, hay là cố ý tới đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.