Con Rể Quyền Quý

Chương 2648:




Chương 2648

“Trương Thác anh giỏi lắm, đi tới chỗ nào, sau lưng đều không thiếu một người phụ nữ đi theo, ở bề trên có nữ cảnh sát, có tổng giám đốc Tần, còn có Mề Thanh. Đến bây giờ, bên cạnh lại có một minh tinh! Lát nữa lại tính sổ với anh!”

Lâm Ngữ Lam vừa không ngừng nói thâm, vừa chú ý tới Trương Thác, người phụ nữ bên cạnh Trương Thác, đương nhiên không thoát khỏi điều tra của Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam bước đến bên kia ngồi xuống, đối mặt với Trương Thác.

Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam ngồi xuống đối diện mình, còn cứ nhìn mình chăm chằm như vậy, lại cảm nhận được bàn tay non mềm của Y Ngọc Điệp ở sau lưng, nhất thời xấu hổ, vội vàng xua tay với Y Ngọc Điệp: “Được rồi, đi sang một bên đi.”

Y Ngọc Điệp gật đầu, cung kính đi sang một bên.

Trương Thác lại nhìn Lâm Ngữ Lam, phát hiện người phụ nữ vẫn nhìn chăm chằm mình như cũ, anh vội vàng làm dấu tay xin tha.

Ở đây, người nào cũng không phát hiện ra hành động mờ ám giữa hai người.

Thành chủ Thủy Ngọc Trân mở miệng nói, mấy Chí Tôn còn lại cũng nhao nhao ngồi xuống.

Đợi tất cả mọi người ngồi xuống xong, Thủy Ngọc Trân đứng dậy mở miệng: “Hôm nay đúng là ngày may mắn của thành Ác Nhân tôi, Lâm tướng quân đến làm vẻ vang cho cả thành Ác Nhân, người anh em Trương Ức Thùy của Đảo Quang Minh, thiếu niên anh hùng, hôm nay có thể gặp được đúng là vinh hạnh của Thủy Ngọc Trân tôi, ha ha ha.”

Thủy Ngọc Trân là người trung gian, phương thức nói chuyện y như phía chính phủ, người nào cũng không thể đắc tội.

Chí Tôn Đan Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Người còn trẻ tuổi đã thành công, trên đời này có rất nhiều, nhưng người cuồng vọng giống như Trương Ức Thùy, đúng là hiếm thấy. Nhưng mà tôi vẫn không rõ lắm, Trương Ức Thùy trời sinh đã như vậy, hay là cố ý tới thành Ác Nhân tôi lập uy?”

Một câu của Chí Tôn Đan Kiệt, lập tức kéo đề tài lên.

Bốn Chí Tôn còn lại đều dời mắt nhìn về phía Trương Thác.

Trương Thác bị mọi người nhìn chằm chằm, lười biếng dựa vào ghế, nhẹ nhàng mở miệng: “Có gì khác nhau sao? Hửm?”

Câu trả lời của Trương Thác, thực ra biểu đạt cho hai chữ, cưồng vọng! Vô cùng cuồng vọng!

Biểu hiện của Trương Thác hiện giờ, rõ ràng là không để đám người còn lại vào mắt.

Chí Tôn Tôn Minh mở miệng nói: “Trương Ức Thùy, cậu không khỏi có chút hung hãn quá rồi đấy.”

“Hung hãn? Có sao?” Trương Thác dựa vào ghế nói: “Nếu ông có thực lực giết được bất cứ người nào ở hiện trường, ông sẽ biết không có cái gì gọi là hung hấn.”

Vẻ mặt Trương Thác không đổi đáp.

Trên mặt mấy Chí Tôn dù ít dù nhiều đều có chút khó coi, loại cảm giác bị khinh thường này, khiến bọn họ rất không thoải mái.

“Được rồi, các vị.” Thủy Ngọc Trân vội vàng đứng ra giảng hòa: “Các vị tới đây, đều không phải tới vì đấu đá nhau, không cần thiết phải đối chọi gay gắt như vậy, đúng không?”

“Không đấu đá sao? Vậy tôi muốn biết, Trương Ức Thùy này vừa tới thành Ác Nhân chúng ta đã ra tay, là có ý gì?”

Lại có một Chí Tôn lên tiếng, là một người phụ nữ, tên là Hồng Thư.

Trương Thác nhún vai, mở miệng nói: “Lời nói của các vị đúng là thú vị, Trương Ức Thùy tôi thân là Chí Tôn, các người sắp xếp một đám con chó con mèo tới xưng anh gọi em với tôi, hỏi tôi có ý gì sao? Y Ngọc Điệp, đi, gọi một tiếng em Đan Kiệt, xem Chí Tôn Đan Kiệt của chúng ta có đáp lại một tiếng hay không.”

Y Ngọc Điệp gật đầu, mở miệng nói: “Em Đan Kiệt.”

Sắc mặt Chí Tôn Đan Kiệt đã khó coi tới mức sắp chảy ra nước!

Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Y Ngọc Điệp thực sự dám gọi, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra được vấn đề, đó chính là năng lực lãnh đạo của Trương Ức Thùy này, có thể khiến một nữ minh tỉnh mới gia nhập Đảo Quang Minh nói gì nghe nấy với anh như vậy. Người như vậy, nói về một mức độ nào đó, còn kh ủng bố hơn siêu cường giải Vẻ mặt Trương Thác nghi ngờ nhìn Đan Kiệt, mở miệng nói: “Chí Tôn Đan Kiệt, làm sao thế? Vì sao ông không đáp lời? Sao sắc mặt khó coi như vậy, không vui sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.