Con Rể Quyền Quý

Chương 2639:




2639:

“Người anh em Trương Ức Thùy, nhiệt tình lớn hơn nữa còn ở phía sau, có muốn cảm nhận một chút hay không!” Trong đám người vang lên giọng nói.

Đám người kia nghe thấy giọng nói này lập tức chủ động nhường một lối đi, nói chuyện là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, từ động tác và thái độ của người xung quanh có thể thấy được, anh ta là đại diện của đám người này.

Trương Thác nhìn đối phương, ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói: “Trương Ức Thùy tôi thích nhất lĩnh hội phong tục của các nơi, nếu người anh em đã chuẩn bị, đương nhiên là Trương Ức Thùy tôi không thể không nể mặt như vậy được”

“Rất tốt” Người thanh niên kêu to một tiếng: “Vậy người anh em Trương Ức Thùy, mời đi”

Trương Ức Thùy liếc mắt ra hiệu với Y Ngọc Điệp, sau đó đi nhanh về phía trước.

Y Ngọc Điệp theo sau Trương Thác, đi vào trong đám người.

Đám người đứng thành hai đội, khiến Y Ngọc Điệp cảm thấy áp lực rất lớn, nếu không có Trương Thác ở đây, Y Ngọc Điệp tuyệt đối không dám đi trong đám người, những người này giống như kẻ ác muốn ăn thịt người.

Người thanh niên nói chuyện với Trương Thác đi đầu ở trước, Trương Thác theo phía sau, cứ thế một đường đi vào thành Ác Nhân.

Vị trí hiện giờ của bọn họ là ở bên ngoài thành Ác Nhân, đoạn đường này đã đi hơn một tiếng, ở trong một tiếng này, Trương Thác và Y Ngọc Điệp vẫn ở trong tầm mắt của đám người hung ác, toàn thân Y Ngọc Điệp chảy đầy mồ hôi lạnh, trái lại Trương Thác đi rất nhẹ nhàng, ánh mắt đánh giá khắp nơi, bình phẩm từ đầu tới chân nhà cửa trong thành Ác Nhân.

Người thanh niên dẫn đầu ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Trương Thác một cái, sau đó dừng lại ở cửa một khách sạn bình thường.

“Người anh em Trương Ức Thùy, bên trong này có không ít đồ ăn đặc biệt của thành Ác Nhân chúng tôi, có muốn nếm thử hay không?”

“Được thôi” Trương Thác lên tiếng, sau đó không đợi người thanh niên có phản ứng, đã tiến vào khách sạn này trước.

Khách sạn này chỉ có hai tầng, tâng ngoài nước sơn đều đã tróc ra gần hết, còn có một số dấu vết tranh đấu ở trong tòa nhà, cánh cửa bình thường, trang trí cũng bình thường.

Y Ngọc Điệp theo sau Trương Thác đi vào khách sạn này, khi bước vào trong khách sạn, chỉ trong nháy mắt Y Ngọc Điệp há miệng nôn mửa, gương mặt trở nên trắng xanh.

Ngay trong đại sảnh khách sạn này treo đủ loại dụng cụ, trên những dụng cụ này còn dính máu thịt màu đỏ tươi, rõ ràng là mới dùng hình xong, trên đất còn có vết máu dinh dính, bên trong ngâm nửa cánh tay bị đứt, mùi máu tanh nông đậm tràn ngập đại sảnh khách sạn. Ngoài ra còn có thi thể nằm cách đó không xa, trên thi thể phủ kín vết thương, da tróc thịt bong, xương cốt bị gãy, người giống như tàn tật.

Ở văn minh tâm trái đất, ở thế giới võ lực tối thượng, Y Ngọc Điệp từng thấy không ít người chết, nhưng hành hạ một người thành ra như vậy, vẫn là lần đầu tiên Y Ngọc Điệp nhìn thấy, cô ta cũng là gần đây thân phận mới đạt được thay đổi, vào mấy ngày trước, cô ta còn là một đại minh tinh được chục nghìn người chú ý.

Nhìn bộ dạng nôn mửa của Y Ngọc Điệp, người thanh niên dẫn đường cho Trương Thác nhếch miệng cười mỉa, đây là phần cơm đầu tiên bọn họ chuẩn bị cho Trương Thác.

Giết người, rất nhiều người dám làm, nhưng tự tay hành hạ một người, còn hành hạ thành ra như vậy, rất nhiều người ngay cả liếc nhìn cũng không dám nhìn.

Đang lúc người thanh niên này định quan sát bộ dạng lúng túng của Trương Thác, chỉ thấy Trương Thác lững thững đi dạo một vòng quanh khách sạn, thậm chí còn vươn tay cầm lấy dụng cụ đầy máu thịt kia lên, lại đi tới bên cạnh thi thể bị người ta hành hạ thành như tàn tật quan sát một lát, sau đó bình phẩm từ đầu tới chân: “Thủ đoạn của các anh hơi kém một chút, rõ ràng là đều mài nhỏ xương cốt của anh ta, nhưng bây giờ rõ ràng chỉ có ba khối xương ở trạng thái gãy, không bị mài nhỏ, nói lên lực nắm giữ của các người bình thường, còn phải tập luyện nhiều hơn nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.