Con Rể Quyền Quý

Chương 2614:




Chương 2614:

Từ sau hôm ấy Triệu sư huynh và Ngô sư tỷ lập tức cảm thấy không ổn, rõ ràng là tất cả mọi người đang nhằm vào hai bọn họ, ngay cả tự do đều đã hạn chế, bắt đầu từ ngày ấy hai bọn họ vẫn luôn nghĩ biện pháp thoát thân, trong ba ngày này, hai bọn họ vẫn luôn tản ra tin tức, nói hai bọn họ có bạn ở thành Bắc Hà, còn có địa vị không thấp ở học viện Bắc.

Chuyện này lập tức khiến rất nhiều người dao động, ở trước mặt Từ Trọng Vinh không dám bày tỏ cái gì, nhưng luôn bí mật nịnh nọt Triệu sư huynh và Ngô sư tỷ.

Bây giờ đã tới gần thành Bắc Hà, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, không cần Từ Trọng Vinh nữa, điều này lập tức khiến một số người lập tức đứng ra, nói chuyện giúp Triệu sư huynh và Ngô sư tỷ.

“Từ Trọng Vinh, có một số việc làm bộ là được, không cần thiết phải phức tạp như vậy, sau này mọi người đều phải sinh sống ở thành Bắc Hà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ứng xử nên lưu lại một đường thì hơn”

“Nhanh, cởi trói cho Hàn Triệu và Tử Yên, tất cả mọi người cùng chạy đi, nói lớn một chút, đó chính là giao tình từng liên quan tới tính mạng, đối đãi như vậy không phải thành trò cười sao?”

“Nào nào nào, để tôi cởi cho” Sau khi một người nói xong, thì tiến về phía trước định cởi trói.

“Tôi xem ai dám!” Từ Trọng Vinh tiến lên một bước, chắn trước người Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh, linh khí ở sau người dấy lên: “Hai người kia, nhất định phải đợi đại nhân Trương Ức Thùy quay về xử lý!”

Phía sau Từ Trọng Vinh lập tức có hơn ba mươi người.

“Từ Trọng Vinh, đầu óc ông có vấn đề đúng không!” Một người đàn ông trung niên đứng ra: “Ông luôn mồm nói đại nhân Trương Ức Thùy, ở trong lòng người ta, không biết ông có bằng một cọng lông chim hay không! Muốn nịnh bợ Chí Tôn, làm phiền ông động não một chút được không?”

“Từ Trọng Vinh, tôi khuyên ông phải thiết thực một chút, lùi chục nghìn bước mà nói, cho dù Trương Ức Thùy kia nhớ rõ ông, vậy thì thế nào? Ông đừng quên Trương Ức Thùy này đã hoàn toàn đắc tội với Kiếm Cốc, cậu ta là Chí Tôn, nhưng đối với Kiếm Cốc mà nói, một Chí Tôn có là gì? Ông đi theo Trương Ức Thùy, sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo thôi.”

“Từ Trọng Vinh, có đầu óc chút đi!”

Từng giọng nói vang lên, chỉ thấy hơn năm mươi người, cùng đứng về phía đối lập với Từ Trọng Vinh, rất rõ ràng, những người này đều bị Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh xúi giục, bây giờ đã ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, bắt đầu nói chuyện giúp hai bọn họ.

Từ Trọng Vinh nhìn đám người trước mặt mình, tức giận nói: “Các người có ý gì? Nếu không có đại nhân Trương Ức Thùy, đám người khác người đã sớm bị Kiếm Cốc chém chết!”

“Từ Trọng Vinh, ông đừng náo loạn nữa, rõ ràng là tên Trương Ức Thùy kia vì mạng sống của mình, đừng nói cái gì mà cậu ta đặc biệt vì cứu chúng ta, loại lời nói này, ông nên nói cho đứa nhóc nghe thì hơn”

“Đúng vậy, Từ Trọng Vinh, bây giờ tất cả mọi người đã an †oàn, tôi khuyên ông đừng làm tức giận cháy lên người, bây giờ không có người nào có thể bảo vệ được ông, ông phải biết rằng, trong này không chỉ có mình ông là cảnh giới Ngưng Khí”

“Không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho vợ con con ông chứ, đắc tội Hàn Triệu và Tử Yên, ông cảm thấy một nhà ba người có thể sống yên ổn ở thành Bắc Hà sao?”

“Từ Trọng Vinh, tỉnh táo một chút đi!”

Mỗi người bắt đầu mở miệng, đồng thời bọn họ cũng tạo áp lực đối với Từ Trọng Vinh.

Hơn năm mươi người đối đầu với hơn ba mươi người, bên Từ Trọng Vinh, rõ ràng là rơi vào hoàn cảnh xấu.

Trong đội ngũ cũng còn hơn hai mươi người, lúc này đứng sang một bên, còn thuộc loại hàng ngũ bàng quan, không làm ra lựa chọn.

Từ Trọng Vinh nhìn chằm chằm đám người trước mắt, lắc đầu: “Không có khả năng, đại nhân Trương Ức Thùy dẫn chúng †a còn sống ra ngoài, Từ Trọng Vinh tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với đại nhân Trương Ức Thùy, nếu các người muốn cứu hai người này, thì bước qua người tôi đi!”

“Từ Trọng Vinh, tôi thấy ông đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Một người cảnh giới Ngưng Khí hét †o một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.