Con Rể Quyền Quý

Chương 2594:




Chương 2594

Trương Thác vung tay kêu to, anh không nói những lời dâng trào gì đó, nhưng khiến trong lòng mỗi người đều dâng lên đồng tình.

Cái đồng tình này rất đơn giản, chính là vì sống sót.

Hai người đè Từ Trọng Vinh lại, cũng buông lỏng tay mình ra theo bản năng.

Có thể rời khỏi nơi này sao? Nếu có thể rời đi, đương nhiên là bọn họ sẽ không lại làm ra lựa chọn khác, nếu có thể, người nào muốn ở nơi này mỗi ngày lo lắng đề phòng. Chỉ cần rời khỏi trấn Lôi Cực, trời bên ngoài mặc chim bay cao, đến thành phố nào cũng có thể sống sót. Ở nơi này, mỗi ngày giống như con chuột, ngay cả ánh mặt trời đều không thấy được, ai muốn sống cuộc sống như vậy.

Lời nói của Trương Thác khiến trong phòng ngoại trừ ông Dương ra, trái tim mỗi người đều sôi trào.

Những người lúc trước nói chuyện giúp Từ Trọng Vinh, lúc này ánh mắt đều nhìn về phía Từ Trọng Vinh, bọn họ biết người đang nói chuyện là người cùng dò đường với Từ Trọng Vinh trở về, nhưng Từ Trọng Vinh không nói chuyện có thể rời đi.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Từ Trọng Vinh yên lặng gật đầu.

Nhìn thái độ của Từ Trọng Vinh, trong lòng mọi người vui sướng hơn.

Đám người ở phía sau ông Dương, lúc này đều chẳng quan tâm chuyện ông Dương dặn dò, cả đám đều nghĩ tới chuyện thu dọn đồ, nhanh chóng nói tin tốt này cho những người còn lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Đi, có thể rời đi rồi, thật tốt quá, ông Dương, tốt quá đi mất!” Một người kích động tới mức mở miệng nói với ông Dương: “Chúng ta, cuối cùng chúng ta cũng có thể rời…”

“Rầm!”

Người nói chuyện còn chưa kịp nói chữ “đi” ra, đã bị ông Dương đánh một chưởng, phun máu tươi ngay tại chỗ, ngực lốm xuống.

Lúc này ông Dương đột nhiên ra tay, dọa mọi người nhảy dựng lên.

“Đều ngậm miệng lại hết cho tôi!”

Ông Dương quát lên một tiếng, một luồng gió lạnh đột nhiên dâng lên, cửa phòng ký túc xá này “rầm” một tiếng đóng lại.

Ánh mắt ông Dương nhìn một vòng: “Cả đám giữ kín miệng lại cho tôi, về chuyện này, người nào cũng không được nói ra ngoài, nếu không thì một người cũng đừng mơ sống sót!”

Thái độ của ông Dương khiến mọi người bất ngờ, nhưng rất nhanh, mọi người đều kịp phản ứng là vì sao, ông Dương, ông ta căn bản không muốn rời đi, thậm chí tin tức có con đường rời đi này, sợ rằng ông Dương đã sớm biết!

Ông Dương cảnh cáo xong những người còn lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Thác, lạnh lùng nói: “Trương Ức Thùy, cậu đây là coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai à?”

Trong tay ông Dương ngưng tụ dòng khí xoáy, rất rõ ràng, đây là ông ta muốn ra tay với Trương Thác.

“Ông Dương.” Vẻ mặt Trương Thác không thèm để ý: “Tôi chẳng qua chỉ muốn khiến tất cả mọi người rời đi mà thôi, dù sao đợi ở nơi này rất không an toàn, không biết khi nào thì đám con rối kia sẽ phát hiện ra nơi này, tôi nghĩ ông cũng không hi vọng mọi người chết ở đây”

“Những con rối đó, căn bản không tìm tới được!” Dòng khí xoáy trong tay ông Dương càng lúc càng thịnh vượng: “Không người nào dám làm trái ý tôi, Trương Ức Thùy, cậu đây là đang ép tôi giết cậu!”

Ông Dương vừa mới dứt lời, bên ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng rống †o.

“Không hay rồi, có con rối xông vào!”

“Nhanh! Chạy mau đi!”

“Cứu mạng!”

“ÁI”

Chỉ trong mấy tiếng rống to ngắn ngủi, đã tràn ngập tiếng thét chói tai, sắc mặt mọi người trong phòng thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.