Con Rể Quyền Quý

Chương 2557:




Chương 2557:

“Vì sao?” Trương Thác cảm thấy kỳ quái.

Tà Thần cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói.

“Dù sao cậu cũng đừng đi lại quá gần là được rồi”

Trương Thác mỉm cười.

“Anh linh của ông ta có thể phát hiện ra ông, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ, hoặc là ông nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc ông đang sợ hãi điều gì, hoặc là hiện tại tôi đi tìm ông lão kia đánh vài ván cờ, tôi nghĩ, chắc hẳn ông ta rất thích có người chơi cờ với mình”

“Nhóc con, cậu uy hiếp tôi đấy hả?”

“Đúng thế” Trương Thác gật đầu.

“Chính là uy hiếp ông, nói đi, rốt cuộc thì ông sợ hãi cái gì?”

Trương Thác hỏi xong câu này, đợi một lúc lâu cũng không thấy Tà Thần lên tiếng.

“Được rồi, nếu như ông đã không muốn nói, tôi cũng chỉ có thể chính mình đi thử một chút” Trương Thác nói xong, làm bộ muốn đi về phía khu chung cư.

“Được, tôi nói” Tà Thần thở dài một tiếng.

“Ngày đó ở thư viện, chắc hẳn cậu đã tra được tin tức liên quan đến đồ đẳng rồi”

“Ừm” Trương Thác gật đầu.

“Tứ đại đô đăng”

“Cũng không phải là tứ đại” Tà Thần phát ra tiếng cười tự giễu.

“Trên thực tế thế giới này cũng chỉ có một đồ đằng mà thôi, chính là tôi, lai lịch của tôi không cách nào nói rõ cho cậu biết được, nhưng trong truyền thuyết có ghi lại, trái lại có mấy phần là thật, cậu có biết hay không, anh linh đầu tiên rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào?”

Ánh mắt Trương Thác đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Lúc trước Trương Thác đã hiểu qua cái gọi là anh linh cũng chỉ cường giả sau khi chết hình thành, anh linh bất diệt, sau khi bị người ta khống chế, hóa thành một dạng tồn tại như linh thể, mà người nắm giữ anh linh, sau khi chết cũng có thể biến thành linh thể, nhưng việc này tạo thành một vấn đề, anh linh đầu tiên từ đâu mà đến.

Vấn đề này chưa ai giải thích rõ cho Trương Thác, giống như là gà có trước hay trứng có trước.

Tà Thần mở miệng.

“Thật ra tôi cũng thuộc về một loại anh linh, nhưng chắc hẳn cậu có thể nhìn ra, tôi có một vài điểm khác biệt với anh linh”

Trương Thác nhíu mày trầm tư mấy phút, đột nhiên lên tiếng.

“Tư duy, ông có tư duy và năng lực suy tính như người bình thường”

“Đúng thế” Tà Thần tán thành.

“Nếu như cho tôi một cơ thể, thậm chí tôi còn có thể sống lại, đây xem như là một thứ mà anh linh không cách nào làm được, đồ đẳng trong truyền thuyết thật ra cũng chính là anh linh đầu tiên trong trời đất này, thậm chí tôi cũng không biết vì sao mình lại có năng lực suy nghĩ như thế, tôi có thể tự chủ suy nghĩ, thậm chí có thể chiếm đoạt cơ thể cho mình sử dụng, những anh linh khác sau khi bị người ta khống chế mới có thể xuất hiện tư duy ít ỏi, muốn chiếm lấy cơ thể, muốn sống lại là hoàn toàn không có khả năng, không có linh khí to lớn chèo chống, bọn họ muốn xuất hiện liên tục cũng là điều khó khăn, cho nên cậu biết rồi đó, sự tồn tại của tôi đối với những anh linh còn lại mà nói đại biểu cho cái gì?”

Trương Thác lẩm bẩm.

“Khả năng phục sinh…”

“Đúng thế, vì thế cậu nhất định không thể để cho các anh linh còn lại phát hiện ra tôi, thật ra cũng không sợ nói cho cậu biết, lúc đầu tôi trốn trong cơ thể của cậu, cũng đã từng dò xét qua ý thức của cậu, một lần đó khiến cho tôi lưu lại một phần lực lượng trong cơ thể của cậu, nếu như để anh linh khác phát hiện ra sự tồn tại của tôi, không chỉ mình tôi gặp xui xẻo mà ngay cả cậu cũng gặp vận rủi, hai chúng ta đã cùng chung một thuyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, mục đích của tôi và mục tiêu lần này của cậu không có gì xung đột, cậu bảo vệ tôi bình an, chờ cậu tìm được người mình yêu, tôi sẽ nói cho cậu biết cách rời đi nơi này, đến lúc đó cậu trở lại mặt đất, tôi lưu lại tâm trái đất, cậu và tôi nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự, vừa vặn rất tốt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.