Con Rể Quyền Quý

Chương 2460:




Chương 2460:

Ông ta đi theo Sở Thanh nhiều năm như vậy rồi, có những chuyện ít nhiều cũng biết một chút.

“Vợ tôi ở đó, tôi nhất định phải tới đấy” Trương Thác trả lời.

“Cậu có biết đi thế nào không?”

“Phản Tổ Minh biết”

“Đám khốn nạn đó!” Áo Tang võ mạnh một cái xuống bàn, vô cùng tức giận.

Người ở những bàn xung quanh đều liếc mắt nhìn qua đây.

Áo Tang cũng nhận ra sự thất thố của mình, ông ta điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó thấp giọng bảo: “Vốn dĩ mục đích của những người đó chính là vậy!”

“Ngược lại cũng có thể hiểu được” Trương Thác lại rót rượu: “Người có năng lực, đều có lý tưởng xa vời không giống người bình thường. So với bọn họ, ông và tôi chỉ là một con cá ướp muối, đừng nói là tôi, mà chỉ nói ông thôi, nhiều năm như vậy, tuy ông chưa từng ra sức tích lũy tiền bạc, nhưng cũng không nên đến mức phải bày sạp để mưu sinh chứ, lại còn ở nơi đó nữa, ông chắc hẳn không có sở thích quái đản như vậy đâu”

Áo Tang cười tự giễu: “Nếu có nhà bình thường có thể ở, thì tôi cũng không muốn ở đó, nhưng, ôi, không nói nữa, không nói nữa, uống rượu đi”

Áo Tang lắc đầu, cầm chén rượu lên. Trương Thác thấy ông ta không muốn nói thêm gì, nên cũng không hỏi tường tận.

Hai người vừa cụng ly, đã nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn kia, là ông cụ đó.”

Trương Thác để ý thấy vẻ mặt của Áo Tang đã phát sinh sự thay đổi cực lớn trong nháy mắt nghe được giọng nói này.

Trương Thác nhìn về nơi âm thanh phát ra, lại chỉ thấy người đàn bà trung niên hơn bốn mươi tuổi đó, dẫn một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, đi vào trong quán ăn này, người vừa mới phát ra âm thanh chính là thiếu nữ. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Áo Tang, đã lộ ra vẻ mặt chán ghét, kéo thiếu nữ quay đầu rời đi.

Áo Tang thấy thế, cũng định đuổi theo theo bản năng.

“Được rồi” Trương Thác kéo ông ta lại: “Với thái độ của đối phương đối với ông hiện giờ, ông đuổi theo cũng vô dụng thôi. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu ở đáy lòng, nói không chừng tôi có thể giúp ông. Ông biết bạn bè của tôi không nhiều, lần này đi có thể sẽ không trở về được, không giúp ông một lần, thì có thể cả đời này đều không thể giúp ông được nữa”

Áo Tang sững sờ vài giây, lúc này mới ngồi trở lại, nở một nụ cười khổ với anh, sau đó chậm rãi đáp: “Rất lâu trước đây, tôi có một đứa con gái”

“Tôi chưa từng nghe ông nhắc tới bao giờ” Trương Thác uống hết rượu trong chén.

Áo Tang cũng uống liền tù tì mấy chén, lúc này mới tiếp tục nói: “Tôi không gặp con bé nhiều cho lắm, nói một cách chính xác thì tôi cũng không gặp người phụ nữ đã sinh con cho mình nhiều. Tôi và cô ấy chẳng qua cũng chỉ gặp vài lần mà thôi. Khi đó cô ấy rất nghèo, không có chỗ ở, không có cơm ăn, cô ấy nói chỉ cần tôi cho cô ấy tiền, thì cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì. Tôi đã đồng ý. Tôi cho cô ấy toàn bộ tiền trên người tôi, đối với khi ấy mà nói, đó là một khoản tiền rất lớn. Tôi tìm một chỗ ở cho cô ấy, yêu cầu của tôi đối với cô ấy chính là đẻ cho tôi một đời sau.”

Trương Thác không hề mở miệng, mà yên lặng nghe ông †a nói cho xong.

và cô ấy không có một chút cơ sở tình cảm nào, sau khi biết cô ấy mang thai, thì tôi đã rời đi, ngày đứa trẻ sinh ra đó, tôi đi thăm cô ấy, đó là một bé gái. Tôi để lại một địa chỉ cho cô ấy, để cô ấy gửi quá trình trưởng thành của đứa trẻ cho tôi. Tôi gần như không gặp cô ấy mấy lần. Tám năm trước, cô ấy qua đời, vào ngày ra đi ấy, tôi cũng chưa từng xuất hiện, nhưng cô ấy vẫn tuân thủ giao ước, nói với con của chúng tôi rằng có tôi tồn tại”

Trương Thác nghe những lời này mà không bày ra bất cứ thái độ gì cả, xét từ góc độ của một người bố mà nói, thì việc mà Áo Tang làm rất không xứng với thiên chức của ông †a, chỉ sinh đứa trẻ ra rồi không quan tâm đ ến nó nữa, nói khó nghe một chút, thì ông ta không xứng làm một người bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.