Con Rể Quyền Quý

Chương 2437:




Chương 2437:

Trong lúc đó, kiếm trong tay Dương Đức Phi vang lên những tiếng ù ù, ánh kiếm hóa thành những tia sáng lạnh trong cái hố đen sì, lao thẳng đến chỗ Trương Thác, muốn chém một kiếm ngang lưng Trương Thác.

Đối với người khác mà nói, mũi kiếm của Dương Đức Phi sắc bén, muốn tránh cũng không thể tránh được, mỗi một chiêu đều là sát chiêu.

Nhưng đối với Trương Thác mà nói, năng lực cận chiến của Trương Thác theo một ý nghĩa nào đó còn mạnh hơn Huyền Thiên Lân, mặc dù chiêu kiếm của Dương Đức Phi rất sắc bén, nhưng cũng không thể tạo ra uy hiếp quá lớn với Trương Thác.

Ngược lại là Trương Thác, mặc dù trong tay anh không có vũ khí, nhưng hai hình hổ hạc này lại như có linh tính, làm cho Dương Đức Phi chỉ có thể phòng thủ.

Chỉ trong phút chốc hai người đã vượt qua hơn mười chiêu, mà trong lúc này, trong hố sâu đã có người đột phá phòng thủ của chiến khôi, đi tới vị trí cột đá truyền thừa kia.

Ở trong sa mạc Lâu Lan mênh mông vô bờ.

Hai người Cổ Vũ Thanh và Lam Vân Dương đang nhìn sa mạc mênh mông vô bờ này.

“Nhận được tin tức, Trương Thác không chết, xuất hiện ở trong tổ địa” Cổ Vũ Thanh lên tiếng.

“Ha ha” Lam Vân Dương khẽ cười một tiếng: “Xem ra, Tà Thần đại nhân đã thành công, tiếp theo phải nhờ vào Trương Thác đưa Tà Thần đại nhân về tâm trái đất, Trương Thác này đúng là may mắn, hoặc là nói bà xã của anh ta thật sự rất may mắn, vậy mà có thể được nhân vật lớn ở tâm trái đất coi trọng, nhận làm đệ tử”

Cổ Vũ Thanh nhún vai, mở miệng nói: “Cũng là bởi vì bọn họ may mắn, mới cung cấp cho chúng ta một lối đi có thể thông đến tâm trái đất, anh nói xem lão già Lý Dung Tài kia bây giờ đã chết chưa?”

“Chưa chắc” Lam Vân Dương lắc đầu: “Mặc dù chiến trường cổ ở tâm trái đất rất đáng sợ, nhưng Lý Dung Tài này rất thông minh, huống hồ còn có Đường Nạp Đức và Huyền Thiên Lân đi cùng, thực lực của Đường Nạp Đức chỉ có thể coi là bình thường, nhưng Huyền Thiên Lân này lại cực kì mạnh mẽ, cũng không mong bọn họ có thể chết ở chiến trường cổ kia, chỉ cần bị nhốt ở nơi đó một khoảng thời gian là đủ rồi”

Ánh mắt của Cổ Vũ Thanh lộ ra vẻ căm hận: “Tốt nhất là đừng chết nhanh như vậy, tôi còn muốn tự tay lột da của ông †a, rút gân của ông ta nữa!”

“Được rồi, anh tạm thời buông bỏ thù hận một chút đi, sức mạnh huyết mạch của Lý Dung Tài rất thần bí, đến bây giờ vẫn không ai biết rốt cuộc ông ta có huyết mạch mạnh mẽ như thế kiểu gì, trước khi anh hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh huyết mạch của mình, còn không phải là đối thủ của ông ta, trước mắt, chuyện quan trọng nhất là Trương Thác đã cắn câu, vậy thì chờ anh ta tiếp xúc với truyền thừa, chúng ta sẽ có thể hoàn toàn thay đổi thế giới này!”

Lam Vân Dương nói bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại là tràn ngập vẻ điên cuồng.

Bên trong cái hố sâu dưới mặt đất, Trương Thác và Dương Đức Phi đánh nhau được hơn trăm chiêu, Dương Đức Phi cũng đã là dầu hết đèn tắt, há miệng thở dốc, tay cầm kiếm cũng có chút run rẩy.

Sắc mặt của Dương Đức Phi càng ngày càng khó coi, bởi vì ông ta phát hiện, lấy trạng thái bây giờ của mình, căn bản không có khả năng giết chết Trương Thác.

Dương Đức Phi hít sâu một hơi, mặc dù ông ta đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng chỉ cần còn lại một hơi cuối cùng, ông ta cũng muốn đâm kiếm trong tay về phía Trương Thác.

“Dương Đức Phi, xem ra ông không đối phó được với Trương Thác rồi, có cần giúp một tay không?” Mười hai bóng người mặc áo bào đen xuất hiện ở bên cạnh Dương Đức Phi, chính là mấy thành viên Phản Tổ Minh kia.

Dương Đức Phi nhíu mày, vừa muốn lên tiếng, sắc mặt lại biến đổi, một lưỡi đao sắc bén chui ra khỏi ngực Dương Đức Phi, mang theo một đống máu tươi, lưỡi đao này đầu tiên là đâm xuyên qua thi thể của Dương Quốc Hưng đã bị đóng băng, lại xuyên qua ngực Dương Đức Phi.

Một khuôn mặt chữ quốc xuất hiện ở sau lưng Dương Đức Phi, người dùng lưỡi dao đâm qua thi thể của Dương Đức Phi chính là người đàn ông trung niên này.

“Nếu như đã sắp chết, cũng không cần lãng phí thời gian nữa, không phải sao?” Người đàn ông trung niên mỉm cười mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.