Con Rể Quyền Quý

Chương 2392:




Chương 2392:

Lúc này, nguyên nhân mà Tà Thần không còn kháng cự xin tha chính là vì so với phù triện ở trên chiếc bàn đá, thì phù triện mà Trương Thác khắc thiếu một nét trên khối ngọc kia theo như lời Tà Thần nói là có thể tận diệt hồn thiêng, chỉ cần không hoàn thành nét khắc cuối cùng đó, ông ta vẫn có thể †ồn tại tiếp.

Phản Tổ Minh hẳn là không thể tưởng tượng nổi, bọn họ hao hết tâm tư để tạo ra thần, sau khi làm ra thần xong lại bị Trương Thác nhốt vào trong ngọc bội đeo trên cổ.

Trương Thác đeo ngọc bội trên cổ, vẻ mặt nhàn nhã đi vào trong huyện thành, tìm quán ăn để ăn một chén canh thịt dê.

Không thể không nói, canh thịt dê ở đây khá tươi ngon, tuy rằng không bằng Dương Đức Phi nấu, nhưng cũng rất xuất sắc rồi.

Trương Thác ngồi một bên vừa ăn canh thịt dê vừa tán gẫu câu được câu mất với Tà Thần bên trong khối ngọc, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là một tên ngốc đang lầm bầm nói nhảm.

Không biết là do Tà thân sợ hãi Trương Thác sẽ khắc nét cuối cùng của phù triện hủy diệt ông ta, hay là vì đã nhìn lâu ngày không có ai nói chuyện, cũng rất tích cực lảm nhảm cùng Trương Thác.

“Hồn thiêng rốt cuộc là cái gì?” Trương Thác hỏi ra trong lòng nghi hoặc tu Tà thần vừa mới mở miệng, đã bị Trương Thác ngắt lời.

“Nói chuyện bình thường một chút.”

Giọng Tà thần thoáng ngưng bặt, ngừng lại vài giây, mới tiếp tục truyền ra, “Đồ vật được lưu truyền từ xưa tới nay, tất nhiên không thể là đồ bịp bơm được, anh sống cũng lâu rồi, hẳn là biết người thông minh không tin vào lời đồn, nếu thật sự là lời đồn không thể nào truyền lưu thiên cổ, người có ba hồn bảy phách, nói theo người xưa thì bệnh nặng, mất trí nhớ, điên khùng, cuồng táo, yếu ớt, hoặc là bệnh tật liệt giường đều vì bị thiếu hồn phách, hồn phách mất rồi thì rất khó có thể tìm về, nhưng với một thế lực mạnh mẽ thì có thể rèn luyện lại hồn phách, loại hồn phách như thế rất khó để người bình thường phân biệt được, ví dụ như bây giờ anh đang khóa hồn thiêng của tôi trong khối ngọc này, nếu dưới cảnh giới Phú Thần, sẽ không nghe được tiếng nói của tôi, đến cảnh giới Phú Thần, anh không chỉ được trời phú cho hơi thở tràn ngập thánh ý, càng quan trọng là, trong cơ thể cũng chứa một phần ý chí của thần, nói cách khác, chính là ban cho anh năng lực khống chế hồn phách, không những thế còn có thể điều khiển được.

hồn phách nữa, đây cũng chính là lý do vì sao sau khi khống chế được hồn phách rồi, có thể trường sinh bất lão, hồn phách đã cường đại thì cho dù thân thể có hư thối, ý thức vẫn có thể †ồn tại vĩnh viên”

Trương Thác im lặng không nói.

“Có phải có cảm giác rất khó tiếp thu không?” Tà thần nói.

“Việc đã xảy ra trước mắt rồi, dù thế nào thì cũng đã tiếp nhận rồi” Trương Thác mỉm cười.

“Thật ra loại chuyện này cũng không khó lý giải, chỉ là không ai sẽ nghĩ theo hướng này mà thôi, ví dụ như cậu cho rằng là tư duy khống chế hành động của cơ thể, hay cơ thể khống chế hướng suy nghĩ của tư duy?” Tà thần hỏi một câu như vậy.

Trương Thác đáp: “Dĩ nhiên là tư duy khống chế thân thể”

“Vậy được” Tà thần ra tiếng, “Nếu là tư duy khống chế thân thể, đó chính là nói tư duy và thân thể tồn tại độc lập, chỉ là có một mối liên hệ nào đó với nhau thôi, giống như là anh dùng một chiếc điều khiển từ xa điều khiển người máy vậy, vậy nếu người máy bị hỏng hóc, không thể di chuyển cũng không thể phản ứng lại chỉ lệnh anh điều khiển, vậy có thể nói chiếc điều khiển từ xa trong tay cậu không tồn tại hay không? Cũng tương tự vậy, nếu thân thể của cậu bị bị thương không thể động đậy, như vậy mối liên hệ giữa tư duy và hành động liền bị cắt đứt, thân thể của cậu không thể tác động đến thế giới bên ngoài nữa, vậy thì tư duy của cậu sẽ biến mất sao? Chỉ là những hành động suy nghĩ của cậu bây giờ không ai có thể nhìn thấy mà thôi, đối với những linh thể nhưng chúng tôi cũng chỉ là đã chết trong mắt người khác mà thôi, từ xưa đã có tục lệ, người chết trong vòng bảy ngày thì người thân phải túc trực bên linh cữu, thật ra trong bảy ngày này linh thể của người chết vẫn còn tồn tại, chỉ là chưa đạt đến cảnh giới có thể khống chế hồn phách, nên linh thể không thể trường tồn, sau bảy ngày sẽ hoàn toàn biến mất, mà một người đã đạt tới cảnh giới có thể khống chế hồn phách, thì chỉ cần tìm được một phương pháp đặc biệt, thì hồn phách của người đó vẫn có thể tiếp tục tồn tại, chờ đợi một cơ hội nào đó thích hợp là có thể trọng sinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.