Con Rể Quyền Quý

Chương 2390:




Chương 2390:

Khi Trương Thác nói lời này, đầu của tà thần và nửa thân còn lại vỡ thành trăm mảnh, tà thần bây giờ giống y như cá trên thớt, chờ lúc bị cắt thành từng khúc.

Trương Thác hứng thú nhìn chằm chằm đầu tà thần, nói: “Xem thái độ của bọn họ với anh, dường như anh cũng chỉ giống như đống rác trong tay Phản Tổ Minh thôi, tôi đang nghĩ, nếu như bây giờ tôi giết chết anh rồi, liệu mấy người Phản Tổ Minh có điên lên không?”

“Vô tri” Tà thần phát ra tiếng nói khinh bỉ: “Linh thể Ngô Phục Quy vĩnh viễn trường tồn”

“Hả? Vậy tôi thử là biế Trương Thác dùng khí biến thành một cái dùi, chầm chậm đâm vào đầu tà thần: “Cho dù không chết cũng sẽ đau đớn tột cùng”

Khi chiếc dùi trong tay Trương Thác vừa chạm vào đỉnh đầu tà thần, tà thần phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đó chói tai vô cùng.

Ai cũng không ngờ rằng, Trương Thác chỉ vừa ngưng tụ một mũi tên nhọn bằng khí, mà Tà Thần đã có phản ứng lớn như vậy.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa” Trương Thác đột nhiên thu lại mũi tên khí trong tay, “Nhìn bộ dạng này của ông hẳn sẽ không có cảm giác đau đơn trên da thịt, nhưng nếu sử dụng một cách khác thì sao nhỉ, ví dụ như dùng chiếc bàn đá có công dụng truyền lại cảm giác cho vật thể nó tiếp xúc chẳng hạn, thì liệu có thể…”

Trương Thác nói đến này, Tà Thần lập tức biến sắc.

Trương Thác cầm lấy chiếc bàn đá đang lơ lửng trên không trung kia, ung dung tỉ mỉ vẽ rất nhiều ký hiệu khó hiểu tối nghĩa lên trên mặt bàn.

“Tôi nghĩ đồ vật mà ông thật sự muốn đoạt được chắc là cái này nhỉ” Trương Thác mỉm cười, anh vừa di chuyển chiếc bàn lại gần chỗ Tà Thần hơn một chút, liền nhìn thấy một tia sáng màu đỏ phát ra từ chiếc bàn đá chiếu thẳng về phía Tà Thần, nếu như tia sáng màu đỏ này lúc nãy vận chuyển năng lượng cho Tà Thần, thì những tia màu đỏ đó lúc này lại thu hồi những năng lượng kia về lại.

“Đừng! Đừng mài Nhanh lên! Để nó tránh xa tôi ra! Nhanh lên!”

Lúc này giọng nói của Tà Thần lộ rõ vẻ hoảng loạn, sắc mặt của ông ta lúc này so với lúc gào thét lúc nãy cũng khác biệt hoàn toàn một trời một vực, rõ ràng là lúc này ông ta mới thực sự sợ hãi.

“Thật thú vị” Trương Thác cũng cầm bàn đá chuyển ra xa, mà vẫn để bàn đá gần chỗ Tà Thần, rồi hỏi, “Cái bàn đá này rốt cuộc là vật gì vậy?”

Trương Thác hỏi như vậy chính là trực tiếp hỏi thẳng Tà Thần, rốt cuộc nhược điểm chí mạng của ông ta là gì, cách để giết chết ông là gì.

Nhưng Tà Thần lúc này lại không dám không trả lời: “Đây là môi giới, có thể truyền linh thể, mau… Mau để nó ra xa đi!”

“Truyền linh thể? Nói cách khác, vật này có lực sát thương rất mạnh đối với những người giống như ông đúng không?”

Trương Thác bày ra vẻ mặt tò mò, anh rất có hứng thú tìm hiểu những vật như thế này, bây giờ nhìn thấy một vật khơi dậy tính hiếu kỳ của bản thân như vậy, Trương Thác không thể nào không hỏi tỉ mỉ nguyên lý của nó được.

“Không… Không phải” Có vẻ Tà Thần thật sự sợ rồi, ông ta không dám nói vòng vo với Trương Thác, cũng không dám làm trò gì để kéo dài thời gian, “Đây là một mảnh vỡ của thứ đồ mà Lâu Lan dùng để trấn áp tôi, đó là vật môi giới truyền thừa của Lâu Lan đặc biệt truyền lại để chuyên đối phó tôi!”

“Thông qua cái gì?” Trương Thác hỏi lại, “Là chất liệu của thứ này, hay là ký hiệu vẽ trên đó?”

“Phù triện! Là phù triện! Ta cầu xin cậu, mau lấy nó đi đi, nó chuẩn bị hút khô ta rồi!” Giọng nói của Tà thần tràn ngập sợ hãi.

Nếu Triệu Chính Khải ở đây, nhất định sẽ chê cười Tà Thần một phen hả hê, còn bảo là vị thần duy nhất còn sót lại trên thế giới gì chớ, bây giờ cũng bị dọa sợ sắp vỡ mật đến nơi rồi.

“Thú vị” Trương Thác trong lòng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, anh lấy bàn đá xa ra khỏi Tà Thần, đợi khi tia sáng màu đỏ chiếu đến ông ta vừa tắt, Trương Thác nắm đầu Tà Thần, tay kia nâng cái bàn đá kia lên, nới với Tà Thần: “Bảo bọn họ mang tôi ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.