Con Rể Quyền Quý

Chương 2370:




Chương 2370:

Mấy người, dám nói ra những lời này từ lúc nào vậy?”

“Được, anh không tin đúng không, ông đây lập tức tìm người tẩn anh!” Triệu Chính Khải tức giận nói, sau đó nhìn về phía cửa lớn khuôn viên hét lên một tiếng: “Anh em, mau xông lên cho tôi! Xử hắn!”

Triệu Chính Khải vừa dứt lời, một sự uy hiếp vô hình trong chốc lát bao phủ toàn bộ Tổ địa nhà họ Tô, chỉ cần là những người ở trong biệt thự thì đều có thể cảm nhận được sự uy hiếp này, cảm nhận trực quan nhất chính là, bọn họ phát hiện ra bản thân hô hấp trở nên khó khăn hơn!

Bóng hình hai mươi sáu người, lần lượt xuất hiện trên không trung Tổ địa nhà họ Tô, người đi đầu còn đem theo cường kiếm màu đen.

Loại uy hiếp lớn mạnh đột nhiên xuất hiện này, bỗng chốc xuất hiện hai mươi sáu thân hình ở trên không trung Tổ địa nhà họ Tô, khiến cho tất cả những người ở trong Tổ địa nhà họ Tô đều cảm thấy được áp lực vô cùng lớn.

Đừng nói tên cao thủ Phú Thần Dương thị này, mà ngay đến cả Sài Vạn Hoành cũng không nghĩ tới, Triệu Chính Khải thật sự kêu người đến, loại uy hiếp này, khiến cho Sài Vạn Hoành cũng không thể chịu nổi.

Sài Vạn Hoành chợn tròn con mắt nhìn về phía Triệu Chính Khải, bóng người Triệu Chính Khải đã biến mất khỏi chỗ đó.

“Vãi chưởng, cái loại cảm giác giả vờ xong liền lập tức chạy thật là k1ch thích, bịch!” Khuôn mặt Triệu Chính Khải phấn khích đi tới trước cửa khuôn viên Tô gia, Trương Thác cũng vừa hay đi tới khuôn viên.

Tên cao thủ Phú Thần cảnh Dương thị này mặt dù kiêu ngạo, nhưng mà không ngốc, hắn ta có thể cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đối phương thông qua loại uy hiếp này.

“Ông là ai?” Cao thủ Dương thị nhìn phía người đi đầu Huyền Thiên Lân.

“Cậu không xứng để biết được tên của tôi” Huyền Thiên Lân cất tiếng.

Khuôn mặt cao thủ Dương thị biến sắc, không xứng được biết? Phía sau bản thân có cả một Dương thị, người này dù cho là mạnh hơn mình, nhưng như vậy thì sao? Hắn ta không phải là có thể nhờ cậy vào thế lực lớn mạn phía sau sao!

Những người đang ở trong biệt thự của Tô gia, đều cảm thấy có một loại áp lực, dần dần đi ra ngoài.

Ánh mắt Huyền Thiên Lân quét xuống phía dưới, sau đó nói: “Những ai là người của thị tộc”

“Chính là bọn họ!” Người vừa nhanh chóng chạy mất Triệu Chính Khải bây giờ không biết xuất hiện ra từ góc nào, trông như một tên tay sai, tay chỉ những thành viên thị tộc kia: “Hắn †a là người của Dương thị, kia là người của Lý thị, người kia là Vương thị, còn có Tạ thị, người kia là Tiền thị”

Triệu Chính Khải chỉ xong một vòng, lại cuốn gói chạy đi mất.

“Tốt” Triệu Chính Khải gật gật đầu, sau đó vẫy tay.

Ở trước cửa biệt thự nhà họ Tô, những cậu thanh thị tộc nên bị đánh thành heo trước, ai nấy đều bãy trưởng bối nhà mình, run rẩy đi ra.

Nhìn thấy bộ dạng tím tái xưng phù mặt mũi của những cậu thanh niên thị tộc, lại nhìn những trưởng bối của bọn họ sõng soài,những thành viên thị tộc trong biệt thự nhà họ Tô, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Có kịch hay xem rồi, muốn hóng tin tức không? Ba trăm rưỡi” Triệu Chính Khải đi đến bên cạnh Sài Vạn Hoành, miệng nói úp úp mở mở.

“Những cái này là?” Sài Vạn Hoành nhìn những người trên không trung, lên tiếng hỏi, anh ta có thể nhìn ra được những thành viên sõng soài kia của thị tộc đều đã bị tàn phế rồi, đằng này Triêu Hoàng lại không hề lo lắng chút nào, lai lịch của những người này, xứng đáng được chú ý.

Triệu Chính Khải không hề trả lời câu hỏi của Sài Vạn Hoành, mà chỉ xòe tay ra, xoa xoa ngón tay.

“Anh như này không tính là đang hối lộ ư?” Sài Vạn Hoành móc tờ năm trăm nghìn từ trong túi ra, đặt vào tay Triệu Chính Khải.

Triệu Chính Khải nhanh chóng cầm lấy tiền, nhìn lên mặt trời giải thích một cách vô cùng cùng chuyên nghiệp sự thật, lúc này mới hài lòng dừng lại nói: “Chúng ta kiếm tiền dựa vào năng lực, tổ chức không quản đâu, lão Sài, tôi cảnh cáo cậu, những người này, cậu không nên đụng tới, những người này đi cùng với nhóc con kia đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.