Con Rể Quyền Quý

Chương 2354:




Chương 2354:

“Vẫn chưa có gì” Lý Dung Tài lắc đầu: “Những người kia tạm thời vẫn chưa đi ra, đối với họ mà nói, ở đó chính là thế giới thực sự mà họ sinh sống, chỉ là, vừa mới xuất hiện một lỗ hổng, có người rơi xuống dưới, không biết là ai trong số họ, nếu như mà là Trương Thác chỉ sợ mọi chuyện sẽ khá rắc tối”

“Tôi lại càng hi vọng người của Cửu Cục rơi vào trong đó, với tính cách của Triệu Chính Khải, nếu như cậu ta vào đó, có khi lại phá tan tình thế bế tắc này của chúng ta” Thánh chủ thiên quốc nói.

“Ai mà biết được” Lý Dung Tài lắc đầu: “Lỗ hổng phục hồi rồi, nơi này đã không cần lo lắng, tôi đi trước đây”

“Tiện đường, đi cùng đi.”

Hai bóng người đột nhiên biến mất, sau khi hai người rời đi, một đám người đi tới núi Chúng Thần.

“Đào! Quân Vương còn ở trong này, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể”

Người chỉ huy ra lệnh, chính là người đang nắm quyền ở nước Cổ Hi.

Trong đống đổ nát, hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải đứng ở trong căn phòng mười mấy mét vuông bên trong cánh cổng, hai người đều đang vô cùng nghỉ hoặc.

Hai người vẫn còn chưa có chút manh mối nào về sự biến mất của Lão Quái Vật, điều này khiến bọn họ lo lắng.

Thời gian qua đi, hai người vẫn không nghĩ ra nổi nguyên nhân khiến cho Lão Quái Vật có thể đột nhiên mất tích.

“Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa” Khuôn mặt Triệu Chính Khải vô cùng phiền muộn: “Những chuyện không nghĩ ra thì cứ để đó, nếu như không liên quan đến chúng ta, thì có nghĩ ra cũng không có tác dụng, nếu như có liên quan đến chúng ta thì sớm muộn gì cũng biết, bây giờ nghĩ cách ra ngoài trước đã”

Triệu Chính Khải nói xong, liền rời khỏi căn phòng nhỏ này, đi ra phía bên ngoài.

Trương Thác lắc đầu, cũng đi ra khỏi căn phòng nhỏ.

Hai người họ đứng trên đống đổ nát, nhìn phía trên đang bị lấp kín lại.

Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé cả nhà! “Đến đi, còn có cả một công trình lớn đang đợi chúng ta”

Triệu Chính Khải châm điếu thuốc, sau đó không tùy tiện kiếm thêm chuyện nữa”

“Người ta làm lãnh đạo đều làm gương có cấp dưới đó”

Trương Thác trợn ngược mắt.

“Hứ” Triệu Chính Khải bất mãn chu miệng, anh ta nói mồm cho vui, chứ khi làm việc thì động tác không hề chậm chút nào.

Hai người nói chuyện rồi vận khí, hai lòng bàn tay xuất hiện trong không trung, vận chuyển những khối đá phía trên.

Mười tiếng đồng hồ cứ như vậy trôi qua.

Khi hai người đi lên được thì sắc trời đã là xế chiều.

Các loại máy móc cắt xuất hiện ngay trước mắt hai người, người năm quyền ở nước Gổ Hi và hai người Trương Thác một trên một dưới đào, cái hố sâu trăm mét này cuối cùng đã đào ra được.

Nhìn thấy Trương Thác vẫn lành lặn, người cầm quyền của nước Gổ Hi giờ mới được nhẹ nhõm một chút, ông ta hoàn toàn không hiểu chuyện Đảo Quang Minh đã không còn †ồn tại, cũng không biết chuyện con gái mình Anna, ông ta chỉ biết rằng, nếu như Quân Vương địa ngục xảy ra chuyện gì ở nước Cổ Hi bọn họ, thì từ nay về sau, sẽ không có bữa nào yên giấc.

Hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải hoàn toàn không ở lại nước Cổ Hi lâu, liên lạc với mấy thành viên trong đội ngày trước, nhưng đều không liên lạc được, điều này khiến cho Triệu Chính Khải hiểu được, lần này, những người mà Cửu Cục phái đi, có lẽ đều tã phản bội lại rồi.

Trên máy bay, khuôn mặt Triệu Chính Khải vô cùng buồn rầu.

“Anh nói xem ở thế giới Thần thánh này đã rưới canh mê hồn gì vậy, sao người của tôi lại đều tạo phản hết rồi?”

“Anh hỏi tôi?” Trương Thác lườm Triệu Chính Khải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.