Con Rể Quyền Quý

Chương 2351:




Chương 2351:

Dù đứng ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy, ngọn núi Chúng Thần sừng sững bao nhiêu năm đã bắt đầu sụp đổ, khói bụi bốc lên ngút trời.

Ở trong khách sạn, một bóng người thướt tha với mái tóc màu bạc dài tới thắt lưng, nhìn núi Chúng Thần sụp đổ ngay trước mắt, khế lắc ly rượu trên tay rồi mỉm cười nói: “Chó cùng rứt giậu, xem ra, các người thực sự sợ hãi anh Thác sẽ biết được chuyện này, dù có phải cho nổ căn cứ cũng không tiếc.

Chắc hẳn giờ đây nội tâm các người đang phát điên lên nhỉ, đây chính là một trong những kế hoạch quan trọng nhất của Phản Tổ Minh các người mà”

Trong thành phố, mọi người đều quỳ xuống, hô vang câu nói thần linh bớt giận.

Đối với bọn họ mà nói, núi Chúng Thần sụp đổ chắc chắn bởi vì thần linh đang muốn trừng phạt tất cả mọi người.

Quá trình sập núi kéo dài rất lâu.

Trương Thác nằm trong quan tài thép, chỉ cảm thấy liên tục bị va chạm giống như đang đi xe vượt đèo, mất một lúc mới bình yên lại.

Lớp vỏ ngoài của chiếc quan tài siêu chịu lực đã bị biến dạng, cửa kính chống đạn bên trên cũng nứt từ lâu, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

Triệu Chính Khải và Lão Quái Vật cũng không thấy bóng dáng.

Cách tấm kính chỉ vài centimet, đang có một tảng đá khổng lồ treo lơ lửng trên không, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trương Thác đợi một lúc, thấy mọi chuyện đã dần ổn định lại mới dám cử động. Anh thử chạm một chút, tuy rằng cửa kính thủy tinh như muốn vỡ tan nhưng vẫn có thể điều khiển để mở ra.

Trương Thác đưa tay đẩy hòn đá trên đầu mình ra, có thể đẩy được, phát hiện này khiến Trương Thác thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào đi chăng nữa, có không gian để di chuyển là được rồi. Bằng vào thực lực của mình, anh vẫn có niềm tin sẽ tìm được lối ra, miễn là nơi này không bị bịt kín lại.

Trương Thác thử lại lần nữa, anh phát hiện khí của mình đã không còn bị hạn chế, điều này khiến tâm trạng của Trương Thác cũng thoải mái hơn.

Nhóm lên nhiều trên app truyệnhola nhé cả nhà! Trương Thác dễ dàng di chuyển tảng đá khổng lồ trên đầu mình, sau đó bỗng nhìn thấy phía bên trên đều trống rỗng!

Sau khi Trương Thác thả người nhảy ra bên ngoài, anh đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một không gian cực lớn. Chỉ sau vài giây quan sát, Trương Thác đã chắc chắn nơi mình đang đứng chính là bên dưới núi Chúng Thần, nơi cất giấu di sản của nước Cổ Hi!

Hai bức tượng thiên thần sáu cánh đã bị đá lớn đập vỡ tan tành, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để hình dung ra dáng vẻ trước đấy của chúng.

Một cánh cổng to lớn hiện ra trước mắt Trương Thác, bên trên khắc đầy những biểu tượng kỳ dị nhưng anh vẫn có thể nhận ra, đấy chính là ngôn ngữ cổ xưa của nước Cổ Hi, mang ý nghĩa chính là, cánh cổng thiên quốc!

Một nửa cánh cổng thiên quốc đã bị vùi lấp bởi những tảng đá khổng lồ, lúc này Trương Thác đang đứng trước tảng đá, dựa vào hình vẽ lúc trước thấy ở hội trưởng, ước tính độ cao của cánh cổng thiên quốc khoảng chừng bảy mét, mà độ cao của thứ trước mặt chỉ khoảng gần hai mét, chứng tỏ bên dưới đang bị chôn sâu tối thiểu tầm năm mét. Trương Thác thầm cảm thấy bản thân thật may mắn khi rơi xuống phía trên chứ nếu như bị chôn ở bên dưới, cho dù trong người có khí cũng không thể dễ dàng thoát khỏi.

Tảng đá cách Trương Thác không xa bỗng bị người nhấc lên, bóng dáng Lão Quái Vật xuất hiện trong tầm mắt của Trương Thác.

“Xem ra vận may của chúng ta không tệ” Lão Quái Vật vừa nhìn thấy Trương Thác liền nhe răng cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía cánh cổng thiên quốc, trong mắt lộ rõ sự hưng phấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.