Con Rể Quyền Quý

Chương 2337:




Chương 2337:

Sau khi Trương Thác đến đây, bảy tên đội viên của Cửu Cục đều dè dặt nhìn Trương Thác, chờ hồi lâu sau, một trong số người mới lấy hết can đảm hỏi: “Quân Vương, anh phát hiện ra chuyện gì sao?”

Trương Thác lắc đầu, không nói gì.

Mọi người đều bày ra vẻ mặt tiếc nuối, không nhìn nữa.

Triệu Chính Khải cũng không nói gì, giống như là cam chịu số phận.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, trời nhá nhem tối, toàn bộ người dân trong thim trấn đều vào trong nhà, chỉ một lúc sau, từ từng ngôi nhà đều bay lên khói bếp.

Đám người Trương Thác cũng vào trong nông trại, lấy ra lương khô mang theo rồi ăn.

“Cho tôi mượn bật lửa của cậu một chút.”

Một đội viên trẻ vô thức đưa tay ra, sau đó như nhận ra được điều gì, vội vàng dừng động tác, cười khổ: “Quân Vương, ở đây chỉ có mỗi lão đại là hút thuốc, trên người em không có bật lửa”

“Mới qua hai ngày đã không có bật lửa?” Trương Thác thoáng nở nụ cười: “Hai buổi tối, cậu đã đập vỡ mấy cái bật lửa hả?”

Người đội viên này vẻ mặt khó hiểu: “Quân Vương, anh đang nói cái gì vậy?”

“Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc ngọn núi này nhờ vào.

cái gì mới nhốt được người ở đây” Trương Thác nhanh chóng lấy ba lô của đội viên cầm trong tay, tiện tay khẽ lật, lấy ra một cái bật lửa rồi ném cho Triệu Chính Khải, sau đó dùng một tư thế thoải mái dựa vào ghế ngồi bên trong nông trại.

Triệu Chính Khải thích thú đốt một điếu thuốc lên.

“Đầu tiên, tôi và Triệu Chính Khải không có cách nào sử dụng sức mạnh” Trương Thác lên tiếng: “Thật ra lúc đầu, tôi nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là cái gì có thể làm cho hai chúng tôi không sử dụng được sức mạnh, dù sao trên thế giới này không có nhiều người có thể khóa sức mạnh của tôi và Triệu Chính Khải lại, người có sức mạnh bậc này cũng không cần làm những mánh khóe này, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, khoảng một năm trước tôi ở trên Đảo Quang Minh, biết được một loại vật liệu, đó là một loại kim loại đặc biệt, có thể hoàn toàn ngăn trở được mọi sức mạnh, nếu như toàn bộ trong không gian đều không có sức mạnh, như vậy có thể cho rằng đó là một biện pháp hạn chế sức mạnh?”

“Tôi có một câu hỏi” Triệu Chính Khải lên tiếng.

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng thật ra trong lòng cậu đã có đáp án rồi, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi”

Trương Thác mở miệng, cắt ngang lời Triệu Chính Khải, tiếp tục nói: “Lúc nấy chính là nguyên nhân khiến sức mạnh của tôi và anh bị hạn chế, căn cứ vào điểm ấy cũng không khó để lý giải những chuyện như mây đen che phủ bầu trời và chỉ có mưa ở núi Chúng Thần này, nếu chúng ta thật sự bị kim loại nào đó bao phủ, hoặc là nói, chúng ta đang ở giữa một cái hộp được người đặc biệt chế tạo ra, đối phương muốn bên trong cái hộp xảy ra chuyện gì cũng có thể, không đúng sao? Dù sao loại chuyện mưa nhân tạo này cũng không phải cái công nghệ cao gì”

“Sau đó là chuyện thứ hai, chúng ta bị nhốt ở trên núi, thật ra chỉ có tôi và anh tự nhận là bị nhốt trong núi mà thôi, dù sao tất cả đồ vật mà chúng ta dựa vào, chẳng qua chỉ là một tảng đá được kí hiệu mà thôi, cùng với cái tượng đá kia, nói trắng ra là nếu tôi đi làm ký hiệu, tôi cũng có thể nói cho mấy người biết, cái tảng đá đó là tôi có thể dễ dàng làm kí hiệu, hoặc đi chọn mấy chục khối đá giống nhau đã chuẩn bị tốt từ sớm, đi làm kí hiệu, đúng không?”

Sắc mặt của tên đội viên vẫn luôn làm kí hiệu có hơi khó coi: “Quân Vương, anh phải chịu trách nhiệm cho lời nói này đấy, ý của anh là tôi giở trò?”

“Không không không.” Trương Thác liên tục xua tay: “Chỉ dựa vào cậu đương nhiên không làm ra biểu hiện giả dối và quỷ dị như vậy, nhưng bảy người ở chung một chỗ, rất dễ nói dối tôi và Triệu Chính Khải”

Nụ cười trên mặt Trương Thác càng lúc càng tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.