Con Rể Quyền Quý

Chương 2329:




Chương 2329:

Một đội viên nữ chân run cầm cập, quân địch mạnh mẽ bọn họ không sợ, nhưng với loại chuyện kỳ quái này thì đối với những cô gái mà nói đã thực sự đánh trúng tâm can của bọn họ rồi.

Con người sợ hãi nhất đó chính là những điều không biết, mọi thứ đang xảy ra bây giờ chính là bọn họ đang đụng phải những lĩnh vực không biết ở trong cuộc sống.

Triệu Chính Khải vẫn luôn đi ở phía trước, cả đoạn đường anh ta chỉ cau mày mà không nói tiếng nào nhưng lại cẩn thận quan sát, bước đi của Triệu Chính Khải đã hoàn toàn thể hiện sự rối loạn, chứng minh rằng sự lo lắng trong lòng anh ta đang không ngừng gia tăng.

“Trước tiên không thể đi nữa” Trương Thác lên tiếng, bây giờ anh đang là trụ cột của đội ngũ vậy nên đã phát hiệu lệnh: “Trước tiên đi trú mưa đã, chúng ta cần phải làm rõ là đã xảy ra chuyện gì, bằng không sợ là chúng ta sẽ chẳng thể nào lên núi được nữa”

Trong lúc Trương Thác nói thì cũng nhìn về phía chân núi, bọn họ đã đi tới đi lui hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn ở trên sườn núi như cũ, dường như độ cao không có biến đổi gì cả.

Đoàn người một lần nữa trở lại trú mưa xung quanh tượng đá, Triệu Chính Khải không có cách nào ngự khí nên đã hoàn toàn rối tung lên, một tiếng cũng không nói, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Trong đêm đen tối, mưa như trút nước, Trương Thác cùng những người khác đứng xung quanh tượng đá, khuôn mặt của tượng đá kia tựa hồ như đang phảng phất lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

“Nghe người xưa nói, gặp phải ma dẫn đường nhất định phải nhìn rõ đường, dùng đèn pin chiếu vào đường phía trước, bất kể có đường hay không thì đều đi thẳng” Một người run rẩy mở miệng.

“Không phải là ma dẫn đường cái gì cả” Trương Thác lắc đầu: “Sợ là chúng ta đã bị mắc kẹt trong một mê cung nhân tạo nào đó, điều này có thể nói rõ vì sao người trước đây bước vào đều không ra được, bọn họ cũng đều bị vây hãm ở bên trong, bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ đi xuống núi”

“Đúng vậy, trước tiên cần phải rời khỏi chỗ này” Một đội viên nữ sợ mất mật vội vàng đồng ý với đề nghị này của Trương Thác.

Bây giờ Trương Thác là người phát lệnh, Triệu Chính Khải không phản đối thì cũng sẽ không có người phản đối, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị xuống núi.

Nhưng đợi lúc bọn họ tìm đường xuống núi thì lại phát hiện đường mà bọn họ vừa đi đã biến mất rồi.

Tượng đá nằm ở trong một hốc núi, khi bọn họ bước chân vào hốc núi này là đã không nhìn thấy mọi thứ xung quanh núi, bọn họ cũng không biết rằng con đường đến đây rốt cuộc là đã biến mất vào lúc nào, và đã biến mất ra làm sao.

“Đi” Trương Thác không quan tâm đến chuyện đường đi nữa, anh bước lên sườn dốc của núi rồi đi hướng xuống phía dưới.

Mọi người đi theo sau Trương Thác, đường núi rất trơn, mỗi bước đi của bọn họ đều có vẻ thận trọng, kể cả Trương Thác cũng như vậy. Bây giờ anh không cách nào ngự khí được, sức mạnh cũng chỉ giống như là người bình thường mà thôi, một khi mất đi thăng bằng dưới tình huống như vậy, mặc dù tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm nhưng mà bị thương nặng sẽ là điều khó tránh khỏi.

Mọi người từ sườn dốc đi xuống núi, bọn họ nhìn thấy một nham thạch nhô ra bên ngoài núi, toàn bộ bọn họ đều sững người ở chỗ đó.

Bởi vì, nham thạch nhô ra đó không phải là cái nào khác mà chính là đỉnh núi lõm che giấu tượng đá, bọn họ từ sườn dốc này xuống núi lại quay trở lại chỗ có tượng thần kia.

“Gặp ma rồi! Gặp ma rồi! Chúng ta nhất định là đã gặp ma rồi!” Đội viên trẻ tuổi nhất của Cục Chín kia, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chúng ta bị ma vây hãm rồi, vậy là chúng ta ra ngoài không được rồi”

Đội viên nữ nhát gan đã bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch không nói ra lời.

Đầu mày Trương Thác cũng nhíu chặt lại, mặc dù anh vốn không tin vào giả thuyết gì mà ma dẫn đường, nhưng mọi chuyện phát sinh trước mắt bây giờ, anh căn bản là không có cách nào giải thích được.

Trương Thác nhìn thấy vài đội viên đã thở hổn hển liền lên tiếng nói: “Nghỉ ngơi một chút trước đã, khôi phục lại sức lực đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.