Con Rể Quyền Quý

Chương 2327:




Chương 2327:

Nhìn thấy động tác này của Triệu Chính Khải, Trương Thác đột nhiên ngây ra ở đó.

“Anh nhìn em làm cái gì? Phía sau em có quỷ sao? Em cảnh cáo anh, bây giờ là đêm rồi, lại còn đang ở trên núi, anh đừng có mà làm loạn nhé.” Vẻ mặt Triệu Chính Khải kỳ lạ nhìn chằm chằm Trương Thác.

“Không phải” Trương Thác lắc đầu: “Lúc nãy anh mới vừa làm gì vậy?”

“Vuốt mưa đấy, trên người tôi đây đều ướt..” Triệu Chính Khải nói được nửa lời thì đột nhiên ngừng lại, anh ta cũng giống với Trường Thác, cả người ngây ra ở đó.

Vài giây sau, sắc mặt Triệu Chính Khải có chút khó coi mở miệng: “Anh thử rồi sao?”

“Ừ” Trương Thác gật đầu: “Thử rồi”

“Chuyện này là như thế nào?” Triệu Chính Khải nặng nề cau mày.

“Có gì đó không ổn, sợ là có người đã sắp xếp mọi chuyện này” Trương Thác trầm giọng nói.

Triệu Chính Khải đá cục sỏi dưới chân, lúc này cả người lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.

Bảy người đội viên Cục Chín nhìn thấy không hiểu ra sao, vốn không biết hai người đang nói cái gì.

Trên thực tế, đối với cao thủ ở cấp độ Trương Thác và Triệu Chính Khải mà nói, khí trên người bọn họ đã có sẵn phản ứng tự nhiên, tức là khi gặp nguy hiểm thì những khí này sẽ tự động tạo thành lồng khí để chống lại những chấn động ở bên ngoài, kể cả lúc trời mưa cũng như vậy.

Nhưng mà trên đường tới đây hai người họ bỗng bị mắc mưa nên cũng không ý thức được điều này, ở bên ngoài trời mưa mà không che dù thì sẽ bị ướt, đây là suy nghĩ bình thường của một con người.

Nhưng mà vừa rồi, Triệu Chính Khải làm động tác vuốt nước mưa này làm cho Trương Thác bỗng nhiên nhận ra rằng lồng khí được hình thành tự nhiên bên ngoài cơ thể bọn họ hình như hoàn toàn không có phát huy được tác dụng, sau đó hai người vừa mới thử một chút, cả hai người đều không có cách nào ngự khí được ở đây.

Là một cường giả đã bước vào phú thần nhiều năm. Triệu Chính Khải từ lâu đã quen với cảm giác lúc nào cũng có thể nắm giữ được khí, nhưng hiện tại đột nhiên lại không có cách nào ngự khí, điều này làm cho trong lòng anh ta cảm thấy hoảng sợ, cũng trở nên vô cùng nóng ruột.

Vê phần Trương Thác, mặc dù thời gian bước vào ngự khí không lâu nhưng cũng giống như vậy, anh cũng có một cảm giác mất đi một chỗ dựa vững chắc.

“Mọi chuyện ở đây đều không ổn, trước tiên lên núi làm rõ là tình huống gì rồi hãy nói, không thể chân chờ nữa” Triệu Chính Khải đưa ra quyết định, mặc kệ trời mưa to, lập tức chọn một con đường nhỏ đi bộ lên núi.

“Đợi đã” Trương Thác gọi Triệu Chính Khải đang định bước đi: “Nhìn sau lưng anh.”

“Sau lưng tôi á, sau lưng tôi làm sao?” Triệu Chính Khải quay đầu lại.

Khuôn mặt của một đội viên của Cục Chín đông cứng lại nói: “Đại ca, con đường tới đây mất rồi…”

Mọi người từ một con đường nhỏ dẫn đến chỗ tượng đá này, ở đây triú mưa nhưng hiện tại lại không tìm thấy con đường nhỏ từ dưới đi lên, bày ở trước mặt họ toàn bộ đều là cỏ dại, đá lởm chởm gồ ghề, một cây đại thụ cao chọc trời cũng không biết từ bao giờ đã đứng sừng sững trên sườn núi.

Cảnh tượng kỳ quái này làm cho trong lòng tất cả mọi người đều bị bao phủ một tầng bóng đen.

Triệu Chính Khải vốn đã nóng ruột thì ngay lúc này lại có vẻ càng thêm hấp tấp hơn, không ngừng đi qua đi lại thở hổn hển.

Bộ dạng bây giờ của Triệu Chính Khải hiển nhiên không có cách nào tiếp tục phát hiệu lệnh, Trương Thác nghiễm nhiên trở thành người đáng tin cậy của mọi người.

“Đánh dấu ký hiệu, đi trước, tiếp tục lên núi” Trương Thác ra lệnh.

Đội viên của Cục Chín thuần thục tiến hành đánh dấu ký hiệu, bọn họ đã tạo ra một vài vết xước trên một tảng đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.