Con Rể Quyền Quý

Chương 2322:




Chương 2322:

“Anh kêu cái gì mà kêu!” Trương Thác còn chưa nói gì, thì công chúa Anna đã bất mãn mở miệng nói người đàn ông trung niên kia: “Ai cho mấy người đến đây, mau đi đi! Các người phiền muốn chết!”

Người đàn ông trung niên râu xồm này bị Anna nói đến sửng sốt, bọn họ tìm công chúa Anna suốt một ngày, cuối cùng có tuyến người truyền tin tức đến nói tại khách sạn này nhìn thấy bóng dáng công chúa Anna, bọn họ lập tức đến đây, bọn họ sợ công chúa Anna gặp phải bất trắc gì, nhưng bây giờ xem ra, công chúa điện hạ bởi vì đám người chính mình đến mà còn rất tức gi: Đám người râu xồm ngây ngốc, đám người Cửu Cục cũng ngây ngốc.

Chỉ có vẻ mặt Triệu Chính Khải là căm phẫn, tên cặn bã Trương Thác này là kẻ cướp trái tim mài! Hoa tươi tốt như vậy sao có thể nhìn trúng đống cứt trâu như anh chứ?

Vẻ mặt người đàn ông râu xồm khổ sở: “Công chúa điện hạ, xin hãy theo bọn tôi quay về đi”

“Không, tôi không quay về” Công chúa Anna lắc đầu.

“Quay về!” Trương Thác đẩy Anna ra.

“Tôi không đi” Hai tay công chúa Anna ôm chặt cánh tay Trương Thác, bộ dáng dù thế nào cũng không định buông ra.

Đám người râu xồm đến cứu viện vốn dĩ đã vác súng lên vai, đạn đã lên nòng nhìn thấy một màn như vậy, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Cô buông tay cho tôi!” Trương Thác bẻ cánh tay Anna, ai ngờ hai cái đùi thon dài đẹp đẽ cũng kẹp lên trên eo Trương Thác.

Trương Thác định nhắm ngay cổ Anna bổ một đao xuống, nhưng suy nghĩ một chút thì lại thôi.

Người đàn ông râu xồm phất phất tay, sai các đội viên tiến vào bỏ vũ khí trong tay xuống, bọn họ đã có thể khẳng định trăm phần trăm là chuyện này hoàn toàn không phải bắt cóc gì cả, muốn trói chỉ sợ cũng là công chúa trói người khác lại.

“Ha ha ha” Một trận tiếng cười từ bên ngoài cửa phòng truyền đến: “Anna, dù sao thì em cũng phải gả cho người ta, cứ dính lên trên người một người đàn ông xa lạ như vậy thì còn ra thể thống gì, muốn ném đi mặt mũi của nhà chúng ta sao?”

“Tôi nhổ vào!” Anna còn chưa gặp người nhưng chỉ mới nghe tiếng thôi đã lộ ra bộ dáng khinh thường: “Alfonso, chính anh đã nói mấy lời dụ dỗ với phụ vương, muốn gả tôi cho ông lão đó, muốn gả thì anh gả đi, tôi không gả! Anh đừng tưởng rằng gả tôi đi rồi thì tất cả đều là của anh, anh nằm mơ đi”

“Anna, lời này em nói không đúng rồi, người đó chính là sứ giả của thần, gả cho người của thần chính là vinh hạnh của em” Một người tuổi ba mươi, soái ca tóc vàng của nước Cổ Hi từ cửa đi đến: “Còn có chàng trai này, cách em gái tôi gần như vậy, cậu muốn chết sao?”

Sau khi Alfonso đi vào phòng, anh ta nhìn Trương Thác vẻ mặt cười như không cười.

Trương Thác liếc mắt nhìn Alfonso một cái, sau đó tò mò nhìn về phía Anna: “Đây là anh trai trước kia đi du học của cô à?”

“Ừ” Anna gật gật đầu: “Anh ta đáng ghét nhất, nếu không phải tại anh ta, tôi sẽ không bị sắp xếp gả cho ông lão kia đâu”

“Được rồi” Trương Thác nhún vai: “Chuyện nhà các người tôi không có tâm trạng quan tâm, bây giờ cô thành thật quay về đi”

“Tôi không quay về” Anna ôm cánh tay Trương Thác: “Tôi nhìn thấy người mà tôi ghét khiến tôi càng cảm thấy phiền”

“À” Trương Thác nhìn về phía Alfonso: “Anh có thể tránh đi đâu chút không, để tôi khuyên em gái anh về nhà, nhưng anh ở đây thì cô ta không chịu quay về”

“Để tôi tránh đi đâu?” Phảng phất như Alfonso nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Ở trong nước Cổ Hi này, cậu kêu tôi tránh đi? Đầu óc cậu hỏng rồi sao? Hay là tinh thân không được bình thường?”

Trương Thác thở dài: “Tôi thực sự không cố ý với anh đâu, tôi chỉ đang nói một biện pháp giải quyết mà thôi, có thể tiếp thu hay không thì đây là chuyện của anh”

“Bắt cậu ta lại cho tôi!” Alfonso đột nhiên hét lớn một tiếng.

Một đám người của người đàn ông trung niên râu xồm vốn đã buông sung, nhưng lại lần nữa giơ súng lên nhắm ngay Trương Thác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.