Con Rể Quyền Quý

Chương 2310:




CHương 2310:

“Thế giới này thực sự rất thần kỳ” Huyền Thiên Lân nhìn về phía xa: “Tốc độ mạnh mế lên của một người liên quan đến số phận của anh ta, nhưng anh ta có thể mạnh mẽ đến mức nào.

lại liên quan đến tầm nhìn của anh ta, cậu càng nhìn xa, thì càng có thể đi được xa, cậu đã từng hỏi tôi bên trên Khống Linh sẽ là gì, tôi không biết nên trả lời cậu như thế nào, đó là câu trả lời mà cả tôi và sư phụ của cậu đều đang tìm kiếm, thậm chí, chúng tôi còn không hiểu rõ Khống Linh cụ thể là gì, có một số thứ không biết, không có nghĩa là không tồn tại, đợi một ngày cậu tiến vào Khống Linh, cậu sẽ phát hiện ra răng thế giới này thật sự rất kỳ diệu, kì diệu tới mức cậu khó có thể tưởng tượng được. “

Trương Thác cảm thấy hơi nghỉ hoặ Thiên Lân, sao ông lại nói những điều này?”

“Tiền bối Huyền “Cứ cảm nhận đi” Huyền Thiên Lân thở dài: “Những gì sư phụ cậu để lại đúng thật là một cú sốc lớn đối với tôi, những †hứ mà ông ấy nhìn thấy, còn xa hơn tôi rất nhiều”

Trương Thác mỉm cười: “Tiền bối Huyền Thiên Lân, tôi vẫn không hiểu ông đang nói gì, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu”

“Nhớ rõ, thế giới này rất rộng lớn, rất rộng lớn” Huyền Thiên Lân võ võ bả vai Trương Thác: “Tôi đi trước đây”

Huyền Thiên Lân nói xong lập tức biến mất trước mặt Trương Thác, Trương Thác thậm chí còn không thấy bóng dáng Huyền Thiên Lân rời đi, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.

Đây cũng là Huyền Thiên Lân cố ý, thiên tài sẽ luôn chết trong sự kiêu ngạo, Huyền Thiên Lân không muốn Trương Thác quá nhiều kiêu ngạo.

Mọi người rời đi, Trương Thác nhìn Đảo Quang Minh tan nát trước mặt, không khỏi lắc đầu, đã đến lúc phải quay về, không biết Ngữ Lam bây giờ thế nào rồi.

Sau khi hoàn thành một số công việc, Trương Thác thay bộ quần áo thoải mái rồi quay về Châu Xuyên.

Khi Trương Thác về tới cửa nhà, vừa vui mừng vừa thất vọng, trong sân đã phủ một lớp bụi dày đặc, nói với Trương Thác rằng Lâm Ngữ Lam vẫn chưa trở lại trong thời gian anh rời đi.

Một phong thư được nhét dưới cánh cửa.

Trương Thác bước tới, cầm lấy phong thư rồi mở ra.

Trên phong thư in một hàng ký tự đỏ tươi, đập vào trong mắt Trương Thác.

“Nếu muốn Pease sống sót, thì mang theo tinh thể lửa đến đất tổ nhà họ Tô! Một mình anh đến.”

Nhà họ Tô!

Trương Thác cầm chặt tờ phong thư trong tay, anh đã tìm Pease trên Đảo Quang Minh nhưng không tìm thấy, hiện tại đối phương nói rằng phải tới đất tổ nhà họ Tô, sợ là chuyện này không chỉ liên quan đến Pease, mà còn liên quan đến Lâm Ngữ Lam!

Mở cửa nhà ra, đi vào trong nhà, căn biệt thự to lớn này mang đến cho Trương Thác cảm giác trống trải.

Bụi phủ đầy trong nhà đồng nghĩa với việc lâu ngày không ai đoái hoài đến.

“Tất cả đều lui cả đi” Trương Thác như đang tự nói chuyện một mình: “Từ hôm nay, tôi sẽ cho mọi người một kỳ nghỉ dài, hấy tận hưởng cuộc sống đi.”

Trương Thác nói xong liền ngồi trên sô pha nhìn căn phòng trống trải, bức ảnh cưới vẫn còn treo trên tường trong phòng khách.

Trương Thác đã ngồi rất lâu, đột nhiên thở dài một tiếng: “Phù, đã lâu không dọn dẹp nhà cửa rồi.”

Trương Thác duỗi eo một cái đi vào phòng tìm áo ba lỗ trắng, mặc xong liền xách một thùng nước, bò rạp xuống sàn, lau chùi sàn nhà cẩn thận tỉ mi.

Trương Thác còn nhớ rõ khoảng thời gian này năm ngoái, ngày nào anh cũng ở nhà dọn dẹp vệ sinh, mỗi ngày vui nhất chính là được nhìn thấy Lâm Ngữ Lam về nhà, lúc đó Bạch Trình còn hết lần này tới lần khác làm phiền anh.

Nhưng bây giờ, tuy rằng Trương Thác đã thành danh trong trận chiến ở sa mạc Sossusvlei, địa vị của anh trong giới luyện khí cũng lập tức đạt đến đỉnh cao, thậm chí đứng trên cả những thế lực vô cùng đỉnh cao như hội Thần Ẩn, nhưng trong lòng lại chua xót, chỉ có chính bản thân Trương Thác hiểu rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.