Con Rể Quyền Quý

Chương 2292:




Chương 2292:

Hai tay Pease bị xiêng xích treo lên, mái tóc hoa râm giờ đây chỉ còn mấy cộng nằm rải rác trên đỉnh đầu, đầu đầy vết máu nói rõ tóc của ông ta đã mất đi như thế nào, không có áo khoác, thân trên hiện đầy lít nha lít nhít vết máu, đủ loại hình cụ bày ra bên trong lồng giam, phía trên đều loang lổ vết máu.

“Lấy thực lực cùng tuổi tác hiện tại của ông mà nói, trạng huống thân thể của ông, đã sớm bắt đầu ngày càng thoái hóa đi” Cổ Vũ Thanh liền đứng ở trước người Pease: “Ông thật sự cũng đã đến lúc an hưởng tuổi già rồi, hà tất gì phải vì một chút bực bội trong lòng mà phải chèo chống đau khổ ở chỗ này làm gì? Nói đi, đem đồ vật mà chúng tôi muốn biết nói ra, đối với ông hay là đối với tôi, đều là chuyện tốt, tôi thả ông ra, ông tìm một chỗ dưỡng lão, như vậy không tốt hay sao?”

“A” Đôi mắt Pease đã không còn sức lực để mở ra, âm thanh của ông ta, đều lộ ra vẻ suy yếu cực kỳ: “Con người của tôi đây, già thì có già, nhưng chính là có chút ham chơi, càng là chuyện không cho người khác được vui vẻ thì tôi lại càng vui vẻ, tôi nhìn cậu gấp gáp, trong lòng tôi vậy mà lại càng cảm thấy thoải mái.”

“Thật vậy không” Cổ Vũ Thanh gật đầu một cái, sau đó một tia ánh sáng trống rỗng hình thành, hết lần này đến lần khác quất vào lưng Pease.

Tia ánh sáng này, cứ như vậy mà đánh lưng của Pease đến nổi da tróc thịt bong, một vết thương dài bốn mươi centimet xuất hiện sau lưng Pease, da thịt vỡ ra hai bên, nhìn thấy mà giật mình.

Pease nhịn không được kêu lên thảm thiết, hít vào khí lạnh.

“Sao hả, thế này ông còn vui vẻ không?”

“Đương… hhh… Đương nhiên vui vẻ” Pease một bên vừa hít lấy một ngụm khí lạnh, vừa mở miệng: “Cậu càng như thế này, chứng minh cậu càng phẫn nộ, tôi đương nhiên càng vui vẻ.

“Lão già chết tiệt!” Trên không trung trước mặt Cổ Vũ Thanh hình thành một bàn tay lớn màu đen, bắt lấy cái cổ của Pease: “Thật ra, tôi cũng có thể từ từ đi tìm, dù sao thời gian của tôi cũng rất dài, tôi có thể hao phí thêm mười năm, hai mươi năm, ông cứ liên tục khiêu khích tôi, là muốn chết đúng không?”

“Cậu dám giết tôi sao?” Pease khinh thường cười một tiếng: “Chỉ có tôi biết tinh thể lửa ở đâu”

“Ông đang khích tôi?” Lại là một lưỡi đao màu đen được hình thành từ khí, đang đặt ở trước tin của Pease.

Từ đầu đến cuối, Cổ Vũ Thanh đều đứng ở nơi đó, không có bất kỳ động tác gì.

“Cổ Vũ Thanh đại nhân! Cổ Vũ Thanh đại nhân!” Một đạo tiếng hô to từ bên ngoài vang lên, liền thấy Tổ Lâm đang cuống quít chạy tới.

“Cút đi!” Cổ Vũ Thanh quát lên một tiếng lớn, cả người Tổ Lâm bay ra ngoài, đâm vào lồng giam bên cạnh.

Cổ Vũ Thanh cũng không thèm qua đầu lại chút nào, lên tiếng nói: “Ai cho phép cậu tới quấy rầy tôi”

“Cổ Vũ Thanh đại nhân, lão già chết tiệt này không thể giết đâu!” Tổ Lâm từ dưới đất bò dậy: “Tinh thể lửa bị bọn họ giấu đi rồi, thiên hạ này lớn như thế, nếu như ông ta không nói, chúng ta muốn tìm vật kia, thật sự là thật quá khó khăn, giao cho tôi đi, để cho tôi hung hăng tra tấn lão già này, sớm muộn cũng có một ngày, ông ta sẽ nói ra, ngài có thể không quan tâm đến mười mấy cái hai mươi năm, nhưng có một số việc có thể sớm giải quyết, không phải tốt hơn sao?”

Cổ Vũ Thanh không nói chuyện, Tổ Lâm cũng không dám lên tiếng.

Qua trọn vẹn hơn mười phút, dòng khí màu đen dừng lại ngay tim Pease đột nhiên tiêu tán.

“Hi vọng cậu đừng làm cho tôi thất vọng.”

Cổ Vũ Thanh chỉ để lại câu nói này rồi biến mất ngay trước mặt Tổ Lâm.

Tổ Lâm đầu đầy mồ hôi, vừa rồi, cậu ta cảm nhận được một loại áp lực trước đó chưa từng có, triệt để đè bẹp chính mình.

Cổ Vũ Thanh rời khỏi lồng giam, ngay tại lúc ông ta vừa ra khỏi lồng giam, con ngươi co rụt lại, sau đó đột nhiên quay người.

Liền nhìn thấy, một người đàn ông trung niên Đông Hòa tướng mạo thường thường đang đứng ngay sau lưng Cổ Vũ Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.