Con Rể Quyền Quý

Chương 2281:




Chương 2281:

Tổ Lâm nở một nụ cười khổ: “Chạy đi đâu, nhiều nhất là ba phút, năng lượng của tinh thể lửa sẽ hoàn toàn bị kích nổ.

Trong ba phút này, chúng ta có thể chạy bao xa?”

Trên đảo, ba người Xương Rồng đang chuẩn bị tấn công Trương Thác đều bị tia sáng màu đỏ thu hút, năng lượng truyền ra từ đó khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, trước mặt năng lượng khổng lồ này, bọn họ chỉ là hạt cát.

Mãi cho đến khi một viên đạn súng máy xuyên qua ống tay áo của Xương Rồng, ông ta mới phản ứng lại, ông ta cũng không quan tâm đến năng lượng này mà tiếp tục đuổi giết Trương Thác.

Lúc này, Trương Thác chỉ còn một khẩu khí có thể sử dụng, anh vận chuyển khẩu khí này đến lòng bàn chân, bùng nổ tốc độ nhanh nhất anh có thể sử dụng lúc này, nhưng dù là như vậy, so với Xương Rồng vẫn kém quá nhiều.

Mất khoảng hai giây để Xương Rồng đuổi kịp Trương Thác, sau đó, ông ta phóng thanh kiếm xương trong tay ra đâm thẳng vào trái tim của Trương Thác.

Bản năng chiến đấu mạnh mẽ có thể cho phép Trương Thác né tránh ngay lập tức, nhưng chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến anh không thể hoàn toàn tránh được đòn tấn công của Xương Rồng, chỉ tránh được nhưng vị trí hiểm yếu.

Trước bụng Trương Thác đột nhiên xuất hiện một mũi kiếm màu trắng, sau đó, máu theo sự xuất hiện của mũi kiếm mà phun ra ào ạt, lực kiếm không suy giảm trực tiếp cắm xuống đất, trong khi chuôi kiếm vẫn còn ở sau lưng Trưng Thác.

Thanh kiếm xương trắng này đóng đỉnh Trương Thác đang điên cuồng chạy trốn xuống đất theo một đường chéo.

Cơn đau như xé rách truyền đến từ bụng của Trương Thác, lập tức quét qua toàn thân, loại đau đớn này khiến thân thể Trương Thác trong phút chốc trở nên co giật.

Đôi đồng tử của Trương Thác lúc này đột nhiên mở to, nhìn mặt đất trước mặt, lúc này chỉ còn cách mép Đảo Quang Minh vài trăm mét, nơi có cái cạm bẫy địa ngục, nhưng con số trăm mét, đối với anh sợ là trong cuộc đời này, không thể vượt qua.

“Phụt!”

Một ngụm máu trào ra từ miệng Trương Thác, phun xuống mặt đất trước mặt.

Trong bóng tối, một tia sáng đỏ bay lên trời, lúc này biến thành bóng lưng của Trương Thác.

Bầu trời đêm đen kịt, ánh sáng đỏ như máu, máu ở trước mắt, và người bị một thanh kiếm xương đóng đỉnh trên mặt đất.

Từ khi xuất đạo đến nay, Trương Thác đã lang thang giữa sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào khiến anh cảm thấy bất lực như vậy, đối thủ của anh quá mạnh, mạnh đến mức anh không biết phải chống đỡ như thế nào, hội Thần Ẩn được lưu truyền ngàn năm, Phản Tổ Minh quái dị khó lường, những người trước mắt đối với hai thế này mà nói e chỉ là con tôm cái tép, tồn tại cường đại hơn nữa còn chưa xuấ n, nhưng chỉ như thế này, chính mình đã bị ép đến tình huống tuyệt vọng như vậy.

“Vẫn là tôi, quá yếu…

Trương Thác khẽ mở miệng, trên đời này mình anh cô lập không có viện trợ, không có ai để dựa vào, đối thủ mà anh đối mặt thực lực mạnh mẽ, tất cả những điều này khiến anh cảm thấy tuyệt vọng, từ trước đến nay, không ít người sợ hãi anh, nói anh là truyền nhân của Lục Tiên, nhưng vậy thì sao, đây chỉ là một danh hiệu, ông già họ Lục đã chết, một khi ai đó không quan tâm đến cách nói này, vậy thì anh không là gì cả.

Thế giới này chưa bao giờ là công bằng, tồn tại bao nhiêu năm những thế lực vô cùng lớn mạnh tồn tại từ thời cổ, bọn họ có thể dễ dàng đè bẹp bất cứ kẻ nào uy hiếp mình, ngay cả con cưng của trời trước khi trưởng thành, đối với bọn họ cũng chỉ như con kiến, cho dù là Trương Thác lớn lên nhanh thì sao, trong thế lực khổng lồ này làm sao có thể không có nhân tài đáng kinh ngạc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.