Con Rể Quyền Quý

Chương 2157:




Chương 2157:

Trương Thác nhìn qua một lượt, cuối cùng vẫn chọn người đàn ông trung niên đã bắt chuyện với mình trước.

Nhìn thấy Trương Thác đưa ra lựa chọn như vậy, những người khác không khỏi lắc đầu, đồng thời lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Cô gái thanh thuần kia liền nói không chút giấu giếm: “Mắt nhìn kiểu gì vậy, đúng là một tên ngốc, lại đi chọn một phế vật”

Người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói của cô gái cũng không phản bác lại, anh ta cười một cái rồi nói với Trương Thác: “Mời hai vị đi theo tôi.”

Người đàn ông trung niên nói xong liền dẫn Trương Thác đi về một hướng khác.

Trương Thác đi theo sau người đàn ông trung niên, còn Toàn Cảnh Thiên thì cả dọc đường đều đi theo sau Trương Thác rồi.

“Thiếu hiệp, ở thế giới Thần Ẩn này phải chú ý một số chuyện, ở đây đất chật người đông, lại không có pháp luật bảo.

vệ, ai có sức mạnh thì người ấy có quyền lên tiếng, cậu nhất định phải cẩn thận, đừng có đắc tội với một số nhân vật lớn, trừ phi cậu ở bên ngoài có chỗ dựa vững chắc là giáo chủ châu lục lớn, còn không thì sẽ không có ai bảo vệ được cậu đâu” Người đàn ông trung niên nhắc nhở: “Đúng rồi, tôi tên là Vương Đan Thiên, lớn tuổi hơn so với hai người, hai người có thể gọi tôi là ông Vương hoặc là Vương sư huynh cũng được”

Trương Thác gật đầu “Vậy thì tôi sẽ gọi anh là Vương sư huynh, cách xưng hô “ông Vương” này ở thế giới bên ngoài không được tốt cho lắm”

Vương Đan Thiên có chút khó hiểu, ông ta đã ở đây rất lâu rồi, không biết cách xưng hô “ông Vương” có trở ngại gì.

Trương Thác nhìn lướt qua xe tuần tra đứng ngoài công trường, hỏi: “Bên trong sao rồi Đội trưởng Vi cẩn thận nhìn đằng sau, sau đó nhẹ nhàng chỉ lên đầu mình: “Anh Trương, chuyện lần này anh đừng trách tôi. Đều là người ở trên”

“Ở trên?” Trương Thác cau mày.

Đội trưởng Vi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy anh Trương. Tôi mới nghe thấy cô Lâm xảy ra chuyện thì lập tức dẫn người chạy tới, nhưng cấp trên chuyên môn gọi điện cho tôi, kêu tôi đừng xử lý chuyện này, chỉ cần ngăn cản người thường tiếp cận là được. Anh Tưởng cũng biết rồi đấy, tôi..”

“Được, tôi biết rĩ đây: “ Trương Thác gật đầu: “Tôi vào trước Đội trưởng Vi vội vàng lùi về sau một bước, nhường ra một con đường.

Chung quanh công trường đã được vách nhôm che kín, khi Trương Thác tiến vào cửa công trường thì lập tức thấy người tụ tập ở công trường. Những người này tính tổng cộng hơn hai trăm người. Khi vừa thấy họ, Trương Thác liền hiểu tại sao đội tuần tra không quản được chuyện này, bên trên còn chuyên môn gọi điện cho đội trưởng Vi.

Trong đám người đang đánh nhau này, người dẫn đầu chính là Bạch Bào Khách. Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam, Mễ Thanh và Tô Vân Cẩm, Tô Linh Tử đang bị mấy người nước ngoài bao vây, vẻ mặt hùng hổ, đối chọi gay gắt với người của Bạch Bào Khách. Thư ký Lý nôn nóng đứng một bên, liên tục phất tay với mình. Trương Thác gật đầu với thư ký Lý rồi bước tới.

Trong đám đông có người thấy Trương Thác, cố ý tiến lên một bước chặn đường Trương Thác. Đây là người tối hôm trước mới bị Trương Thác chèn ép. Trương Thác không rảnh phản ứng những người này, sải bước vượt qua, tiếp tục đi về phía Lâm Ngữ Lam. Người chặn đường Trương Thác thấy Trương Thác đi vượt qua thì lập tức nở nụ cười đắc ý.

Trương Thác tiến vào giữa đám đông, nhìn thoáng qua Lâm Ngữ Lam rồi hỏi Bạch Bào Khách: “chuyện gì vậy? Sao lại làm liên lụy tới vợ tôi?”

Bạch Bào Khách ngượng nghịu nhìn Trương Thác, sau đó nói: “Sư thúc, lần này có kẻ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, chuyên môn nhằm vào Cửu Cục. Có người hãm hại hai cô gái của Tô thị, giấu đồ trên người họ, mượn cơ hội muốn đánh nhau ở Châu Xuyên, phá vỡ cục diện bình tĩnh hiện tại. Sư mẫu với hai cô gái của Tô thị đều là người bị hại”

Trương Thác quay đầu nhìn người đứng đối diện với Bạch Bào Khách, là một người đàn ông trung niên râu quai nón, trông vẻ mặt quen quen, nhưng Trương Thác nhất thời không nhớ ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.