Con Rể Quyền Quý

Chương 2107:




CHương 2107:

“Ha ha” Trương Thác cười lớn: “Mấy anh, người anh em này của tôi đầu óc có vấn đề, các anh đừng để ý, đừng để ý nhé.”

Trương Thác vỗ vai quản lý tiền sảnh, chờ đến khi anh đi ra khỏi Phong Nhã Club, anh Mập đã đi xa.

Trương Thác tiếp tục đi theo anh Mập, anh Mập vẫn giống như hồi chiều, tiếp tục đi dạo loạn xạ trong toàn bộ thành phố Châu Xuyên, thể lực của anh Mập rất tốt, Trương Thác đi theo anh ta cả một ngày cũng không thấy anh Mập đổ mồ hôi.

Chờ đến lúc trời sẩm tối, anh Mập thông thạo tìm được một ngân hàng tự phục vụ hai mươi bốn giờ, sau đó đi vào trong, chọn một cửa bán vé, yên lặng nằm xuống, hết thảy đều tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Vẻ mặt Trương Thác trở nên hoảng hốt, rất nhiều năm trước mình cũng sống như thế, từ giờ khắc này, Trương Thác hoàn toàn tin tưởng, những lời mà anh nghe anh Mập nói ở khách sạn hôm nay tuyệt đối là trùng hợp.

Thế gian này có rất nhiều việc trời xui đất khiến, không có.

chuyện trùng hợp thì nào có chữ “trùng hợp” xuất hiện.

Khoảnh khắc anh Mập nằm ngủ ấy khiến Trương Thác thấy được bản thân mình trước kia khi còn vất vả, giống nhau như đúc, cảm giác tự nhiên này, thói quen này là hoàn toàn không làm giả được.

Trương Thác đi vào trong ngân hàng, nhìn anh Mập nằm trong góc đã chiếm sẵn cho mình, đi đến trước mặt anh ta.

Anh Mập thấy Trương Thác tới, vội vàng bảo vệ vách tường phía sau mình, mở miệng nói: “Anh em, quy củ giang hồ, tới trước được trước, chỗ này đã thuộc về tôi!”

Anh Mập nói xong, một đôi mắt mèo nhỏ liên tục nhìn Trương Thác từ trên xuống dưới, tràn đầy cảnh giác.

Trương Thác lắc đầu, rút một thanh Đoạn Kiếm ra từ trong ngực rồi giơ lên, hỏi: “Anh biết cái này không?”

Anh Mập lập tức trừng thẳng đôi mắt: “Ối trời, đây là đồ của tổ tông tôi! Anh… Anh là..”

“Anh đang tìm tôi?” Trương Thác cất Đoạn Kiếm đi.

Anh Mập nhào lên ôm lấy Trương Thác, kêu một tiếng “Oa” rồi bật khóc, nói: “Đại ca à, tôi rốt cuộc tìm được anh rồi!”

Chiều cao của anh Mập chỉ tới vai Trương Thác, nhào về phía trước gào khóc như thế, khiến cho nước mắt nước mũi dính hết lên trên vai Trương Thác.

Đúng lúc có người đi ngang qua bên ngoài ngân hàng, nhìn thấy một màn, lộ ra vẻ mặt phát tởm.

Trương Thác cũng sững sờ bởi sự nhiệt tình như quen thuộc của anh Mập, mấy giây sau, anh mới đẩy anh Mập ra khỏi ngực mình, hỏi: “Cậu nói thanh Đoạn Kiếm này là đồ của tổ… tổ tông cậu à?”

“Đúng vậy” Anh Mập quẹt nước mũi, vô thức bám lấy người Trương Thác.

Trương Thác trừng anh Mập một cái, anh Mập cười hậm hực, rút tay về cọ lên trên người mình, nói: “He he, thói quen, thói quen, cái này cọ lên người mình thì buồn nôn lắm”

Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên Trương Thác tiếp xúc trực tiếp với anh Mập, nhưng Trương Thác đã cảm nhận được trình độ mặt dày của anh Mập.

Trương Thác lùi vê sau hai bước, giữ một khoảng cách an toàn với anh Mập, mở miệng nói: “Cậu nói đi, cậu là ai?”

“Anh trai, một tổ nhà chúng tôi đã bị bới rồi, anh cần phải giúp tôi đó!” Anh Mập lại chảy nước mắt, dáng vẻ đau lòng gần chết, bộ dạng như còn muốn nhào vào trong ngực Trương Thác.

“Cậu đứng yên đó cho tôi!” Trương Thác hét to một câu.

Anh Mập theo bản năng ngây ra tại chỗ, nhớ kỹ, vểnh cái miệng rộng trước đó mới ăn cơm chùa xong còn chưa lau sạch dầu mỡ, dáng vẻ oan ức lắm, ánh mắt u oán đó cứ như Trương Thác là người đàn ông khiến anh ta tổn thương sâu nhất.

Trương Thác nhìn mà buồn nôn, vội vàng xoay người lại, nói: “Được rồi, tôi tìm chỗ ở cho cậu trước đã, cậu đi theo tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.