Con Rể Quyền Quý

Chương 2079:




Chương 2079:

Ba người bọn Bạch Vân Phi, mắt nhìn những nơi mà đường kiếm của Trương Thác chém qua, sau đó liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ít nhiều có mấy phần nghiêm trọng. Từ trong đó, bọn họ cảm nhận ra được khí tức của tổ binh.

Đường kiếm một lần nữa tiêu tán, người người đều có thể nhìn ra, hai kiếm vừa chém ra kia đã tiêu hao rất nhiều sức lực của Trương Thác.

“Tiền bối Dương Đức Phi” Triệu Chính Khải nhanh chóng bước đến trước mặt Trương Thác: “Ông nói rồi, hậu duệ Tây Hạ có thể được bỏ qua vậy Trương Thác chính là hậu duệ duy nhất của Lục Tiên, ông tuyệt đối không thể ra tay với anh ấy”

“Lục Tiên? Một người đã chết thôi mà!” Giọng nói của Dương Quốc Hưng đầy khinh miệt.

“Làm càn!” Cơ Thịnh Nhân hét lớn một tiếng: “Ông Lục là người mà một tiểu bối như cậu có thể mắng chửi hay sao?”

“Làm sao hả?” Dương Quốc Hưng ngẩng cổ nói: “Một người chết, tôi còn không được nói sao. Chẳng lẽ lại để kẻ họ Trương này mượn danh người chết làm mưa làm gió hay sao?”

“Tiểu bối, cậu thật hỗn láo” Trương Thác ở đằng sau quát lớn một tiếng, lập tức nổi nóng, đi tới chỗ Dương Quốc Hưng, người này, cũng là một trong những kẻ theo dõi Lục Giả Hành, lần này đã lộ mặt rồi.

“Là mày làm càn!” Dương Đức Phi cầm kiếm Lập Hàn: “Cậu chủ Tây Hạ là người mà các người có thể dạy dỗ sao.

Cút!” Tải appt ruyện hola đọc nhiều hơn nhé cả nhà!

Dương Đức Phi lại chém ra một kiếm, lần này không có Trương Thác cầm kiếm ngăn cản, mọi người ở đây không ai có thể tiếp nổi một cực kiếm của Dương Đức Phi.

Bạch Phi Vân tiến lên một bước, cầm lấy tấm vải cũ che chắn vật sau lưng, muốn dùng sức tháo ra.

“Dừng lại” Sài Vạn Hoành đè bả vai Bạch Phi Vân lại, xông lên lắc đầu với Bạch Phi Vân: “Còn chưa tới lúc sử dụng tổ binh đâu, có người đến rồi”

Sài Vạn Hoành vừa dứt lời, một âm thanh thổi sáo, như gió nhẹ vang đến bên tai mọi người.

Tiếng sáo rất nhẹ, mang theo một loại giai điệu kỳ quái, lúc giai điệu này vang lên, đường kiếm mà Dương Đức Phi chém ra đột nhiên tiêu biến.

Sài Vạn Hoành nhìn về hướng cửa ra vào của cung điện dưới đất, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiếng sáo này đã bao lâu rồi không được nghe lại. Thất Sát Chi Tinh, vì một lời thề, người chết sống lại cố thủ trước hang động ở núi Côn Sơn.

Bao nhiêu năm trôi qua, tiếng sáo lại vang lên, chảng lẽ, người chết sống lại trước cửa hang ở núi Côn Sơn…”

“Ha ha ha, Dương Đức Phi, ông sống đến từng tuổi này, vẫn là cố chấp như vậy” Một tràng cười to vang lên, theo tiếng cười này phát ra, một hình ảnh người mang Áo Tang xuất hiện.

Người này đầu đội mũ rộng vành, tay cầm một cây sáo màu xanh biếc. ông ta nhìn về phía đám người, lên tiếng, thanh âm khàn khàn, so với âm thanh tiếng sáo trong trẻo tạo ra một sự tương phản rất lớn.

Dương Đức Phi quay đầu, nhìn cây sáo ngọc trong tay Áo Tang, có chút ngây người, mở miệng nói: “Thất Sát lần nữa cầm sáo, chẳng lẽ người chết sống lại núi Côn Sơn”

Áo Tang khẽ lắc đầu: “Từ đây, không còn người chết sống lại ở núi Côn Sơn”

Lời này vừa nói ra, các nhân vật lớn biết rõ sự tình ở đây, tất cả đều chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ không tin nổi.

Núi Côn Sơn, người chết sống lại là vô địch!

Năm đó càn quét Lục Hợp Bát Hoang, dù đến cuối cùng phải ở bên trong núi Côn Sơn mấy chục năm, uy danh đó cũng đủ làm cho lòng người sợ hãi.

Nhưng bây giờ, lại nói ở núi Côn Sơn không còn người chết sống lại, cái này lài Đôi con ngươi của Trương Thác co lại, tất nhiên anh hiểu rất rõ lời Áo Tang nói là sao.

Sở Thanh, dù Trương Thác chỉ mới gặp qua một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.