Con Rể Quyền Quý

Chương 2013:




Chương 2013:

Điều này cũng dẫn đến việc nơi này là một địa phương vô cùng phức tạp, loại người gì cũng có thể xuất hiện.

Trương Thác gật gật đầu, đi về phía ông Đổng.

Ngay khi Báo Săn và Tắc Kè Hoa đang đi theo bên cạnh Trương Thác muốn nhích người lên thì đã bị hai tên vệ sĩ của ông Đổng ngăn lại.

Báo Săn và Tắc Kè Hoa liếc nhìn nhau, không nói gì, cũng không gây khó dễ, im lặng đi theo một bên.

Rất nhanh, du thuyền lại vang lên một tiếng còi hơi, cũng trong tiếng còi này du thuyền đã hoàn toàn cập bến, toàn bộ các du khách đi xuống du thuyền.

Lối đi mà Trương Thác đi theo ông Đổng chính là lối đi đặc biệt dành cho khách quý, người bình thường như Báo Săn và Tắc Kè Hoa không thể nào đi qua, nhưng bọn họ cũng không màng đến những ánh mắt kỳ lạ của người khác, trực tiếp đi xuống từ bên cạnh mạn thuyền. Tuy rằng điều này sẽ khiến người khác mắng bọn họ là không có tố chất, nhưng còn tốt hơn là để mất dấu Trương Thác.

Một chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ đã sớm đậu ở bãi đỗ xe của cảng, Trương Thác đi theo ông Đổng và lên xe đến một khách sạn cao cấp tên là Thời Đại Hòa Bình.

Ông Đổng nói cho Trương Thác biết là chủ của khách sạn này cũng có xuất thân là đầu bếp, khách sạn này cũng đã có từ lâu đời. Lần này cuộc thi tài nghệ nấu ăn Mountbatten được tổ chức tại đây.

“Trước đây những cuộc thi như vậy đều được tổ chức ở nước ngoài, nhưng không biết tại sao lần này lại sắp xếp ở Đông Hòa, hơn nữa còn nghe nói sau này đều sẽ tổ chức ở Đông Hòa, cũng đỡ cho chúng ta phải bôn ba khắp nơi”

Ông Đổng cười cười, sắp xếp cho Trương Thác một căn phòng, thông báo cho Trương Thác biết bảy giờ tối có thể đến sảnh lớn để ghi danh, nói xong liền vội vàng đi trước.

Chân trước của ông Đổng vừa rời khỏi thì bóng dáng của Báo Săn và Tắc Kè Hoa đã xuất hiện ở trong tầm mắt của Trương Thác.

Báo Săn đứng cách thật xa, cho Trương Thác một động tác cắt cổ.

Trương Thác nhe răng với Báo Săn, sau đó quay người đi vào phòng mà ông Đổng đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Bởi vì sắp diễn ra cuộc thi ẩm thực nên khách sạn Thời Đại Hòa Bình có rất nhiều người, ngay cả lối đi nhỏ của của các phòng cũng chật ních người, điều này tạo nên một lá chắn tự nhiên cho Trương Thác.

Trương Thác đứng ở cửa kính sát đất thật lớn của căn phòng này, từ nơi này có thể trực tiếp nhìn ra biển cả bao la.

Một đóa hoa sen không màu từ từ xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Trương Thác, biểu cảm của anh vô cùng bình thản, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia nhàn nhạt sát khí, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra thân thể của Trương Thác đang khẽ run rẩy, đây là bởi vì anh đang hưng phấn.

Mưa gió sắp đến!

Sự bình lặng của hai ngày ở trên biển đã hoàn toàn giúp cho Trương Thác hoàn thành mọi công việc chuẩn bị, tương tự như vậy, hai ngày bình lặng này cũng khiến cho anh cảm thấy có chút buồn chán. Anh vốn dĩ là người sống giữa sự sống và cái chết, từ nhỏ đã sống trong một môi trường như vậy, chiến đấu mới là thứ thuộc về Trương Thác!

Trên bầu trời, những đám mây trắng đang chậm rãi di chuyển, chứng tỏ thời gian đang dần dần trôi qua.

Năm giờ chiều, có người gõ cửa phòng Trương Thác.

Sau khi Trương Thác mở cửa thì nhìn thấy chị Tuệ đứng ở trước cửa.

“Có việc gì sao?” Trương Thác nhìn thấy người phụ nữ này thì nhíu nhíu mày. Tuy rằng lời nói và việc làm của người phụ nữ này không gây ra phiền phức gì cho anh nhưng vẫn khiến Trương Thác cảm thấy phiền chán.

Đương nhiên chị Tuệ không nghĩ đến Trương Thác sẽ bày ra biểu cảm như vậy đối với mình, điều này khiến cho chị †a cảm thấy có chút tức giận. Người này ăn của mình, ở của mình mà còn bày ra bộ dáng không kiên nhẫn như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.