Con Rể Quyền Quý

Chương 2011:




Chương 2011:

“Tuệ, được rồi!” Giọng nói của ông Đổng truyền đến từ bên cạnh.

Chị Tuệ nhìn thấy ông Đổng đi đến thì lớn tiếng nói: “Ông Đổng, sao anh lại ngăn cản em? Ngày hôm qua cậu ta mới đến đây thì buổi tối liền có trộm. Camera theo dõi cũng toàn màu đen, đồ vật xảy ra chuyện cũng gần nơi cậu ta ở nhất. Chuyện này không phải là đã rõ rồi sao!”

“Được rồi, em bớt tranh cãi đi” Ông Đổng có chút bất mãn, nói: “Người có bản lĩnh sẽ không làm loại chuyện này, anh tin tưởng cậu ấy”

“Anh tin tưởng cậu ta?” Vẻ mặt của chị Tuệ khó hiểu: “Ông Đổng, em thật sự không hiểu tại sao anh lại đồng ý cho cậu ta ở phòng dành cho khách quý. Anh nhìn xem, cậu ta chỉ là cái loại nghèo kiết xác, cậu ta xứng để ở phòng dành cho khách quý sao? Để cho cậu ta ăn ở miễn phí ở đây, vừa nhìn thôi là em đã thấy tức giận rồi”

“Được rồi, được rồi” Ông Đổng cười cười, đi tới nắm lấy tay chị Tuệ: “Tuệ, cậu ấy cũng không có ăn ở miễn phí, phòng này là thù lao mà cậu ấy được trả, buổi chiều ngày hôm qua cậu ấy đã chỉ trả ở trong phòng bếp rồi. Đi thôi, đi ăn bữa sáng, anh sẽ làm món mà em thích nhất”

“Ông Đổng, em mặc kệ, em muốn nói rõ cho anh biết, em cho rằng tên trộm ngày hôm qua chính là cậu ta. Em thật sự không hiểu được cậu ta dựa vào cái gì để đại diện anh đi dự thi? Em trai của em cũng đã theo học dưới trướng của anh một thời gian dài như vậy rồi, hoàn toàn có thể…”

“Cái này em không cần hiểu” Ông Đổng xua xua tay: “Anh đã nấu ăn nhiều năm như vậy, ai có bản lĩnh hay không anh đều có thể nhìn ra, tài nghệ nấu nướng của em trai em còn rất kém, việc này em không cần tham gia vào”

Chị Tuệ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng chân thật, đáng tin trên mặt của ông Đổng thì đành nuốt xuống những lời vốn định nói: “Được rồi, ông Đổng, nhưng mà có chuyện em phải nói rõ với anh, người lớn như anh đừng có mềm lòng, nếu có lời nào không tiện nói ra thì cứ để em đi nói.

Không phải hôm nay cậu ta nói sẽ cho anh câu trả lời sao, nếu cậu ta không đồng ý thì lập tức đuổi cậu ta ra khỏi phòng dành cho khách quý. Nếu cậu ta đồng ý và anh vẫn còn muốn cho cậu ta ở đây thì em phải sắp xếp bảo vệ chú ý đến cậu ta!”

Chị Tuệ nói xong liền hất tay của ông Đổng ra, đi nhanh về phía trước.

Ông Đổng nhìn bóng dáng của chị Tuệ, lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Trương Thác đang ở trong phòng cũng đã nghe hết những gì chị Tuệ nói, anh cũng không tức giận, khung kính để lồng ảnh bị vỡ vụn tối hôm qua quả thật là do anh. Mặc dù là do bọn Tắc Kè Hoa theo dõi thất bại nên gây ra, nhưng cũng có liên quan đến anh.

Trương Thác không có tức giận, ngược lại còn có chút mừng thầm. Nếu người phụ nữ kia gọi bảo vệ đến quan sát anh vậy thì không còn gì tốt hơn, từ giờ trở đi anh có thể tĩnh dưỡng cho thật tốt.

Hơn mười phút sau, liền có người tới tìm Trương Thác, là một bảo vệ.

“Tổng giám đốc Đổng kêu tôi đến hỏi anh đã suy xét mọi chuyện như thế nào?”

Trương Thác không cần nghĩ thì cũng biết đây là người do chị Tuệ đã sắp xếp, anh gật gật đầu, trả lời: “Anh nói với ông Đổng là tôi đồng ý”

Bảo vệ không nói gì. Mấy phút sau, Trương Thác nghe được có rất nhiều tiếng bước chân vang lên, sau đó ngừng ở cửa, mở cửa nhìn lướt qua, có ít nhất bốn tên bảo vệ đang đứng ở nơi mình ở.

Lúc này Trương Thác cũng đã yên tâm, sau đó đóng cửa lại thì đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái.

Ở nơi này, Trương Thác hoàn toàn không bị ai quấy rây, cũng sẽ không có người quản chuyện anh có ăn hay không, Trương Thác cũng rất vui.

Hai ngày liên tiếp trôi qua, Trương Thác vẫn luôn ngồi xếp bàn ở trên mặt đất.

Một tiếng còi hơi đột nhiên phát ra từ trên du thuyền, Trương Thác mở to mắt, anh biết đây là tiếng còi khi du thuyền sắp cập bến.

Sau hai ngày, Trương Thác đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái. Trương Thác có tự tin nếu như mình đấu một chọi một với tên Báo Săn kia, mặc dù không thể đối đầu trực diện với trạng thái bùng nổ của tên Báo Săn kia, nhưng đối với trạng thái bình thường của anh ta thì Trương Thác hoàn toàn không sợ.

Đây là sự tiến bộ rất lớn đối với Trương Thác, người đã bị Báo Săn đánh bại trước đó khi anh ta đang ở trạng thái bình thường.

Trương Thác đứng dậy, cử động gân cốt, đi đến bên cửa sổ phòng, nhìn về phía hải cảng mà du thuyền đang dần dần n lại gần, hít một hơi thật sâu, tiếp theo lại phải chuẩn bị chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.