Con Rể Quyền Quý

Chương 2005:




Chương 2005:

Hiện tại, Báo Săn đã thay đổi một bộ quần áo thích hợp, đang đi dạo ở trên boong tàu, còn Tắc Kè Hoa ở bên cạnh anh †a cũng đã mang một bộ đồ thoải mái, làn da cũng đã khôi phục lại bình thường, bộ dạng của Tắc Kè Hoa là một người đàn ông trung niên vô cùng bình thường.

Trương Thác cũng không có gì ngạc nhiên đối với cách ăn mặc của hai người, với bản lĩnh của hai người bọn họ thì việc kiếm một bộ quần áo vẫn rất dễ dàng.

Trương Thác cúi đầu, đi theo đầu bếp chính băng qua boong tàu. Trong lúc Trương Thác đi qua thì cố ý ghé sát vào phía sau bọn Tắc Kè Hoa, nghe được một ít chuyện hai người nói với nhau.

Giọng nói của Tắc Kè Hoa truyền đến: “Anh có thể chắc chắn bây giờ nó đang ở trên con thuyền này sao? Đã tìm cả một buổi trưa, nếu như để nó chạy thì công lao sắp tới tay coi như mất trắng!”

Báo Săn gật đầu một cách chắc chăn: “Tôi dám cam đoan, nó vẫn còn ở trên con thuyền này, tôi có thể ngửi được mùi của nó, không có chạy xa đâu!”

“Vậy là tốt rồi, bây giờ cả con thuyền này chỉ còn phòng dành cho khách quý là chưa tìm. Ở đây gây náo loạn cũng không tốt. Đợi đến khi trời tối, tôi có thể tiến lên phía trên tìm kiếm một chút. Đến lúc đó anh cứ tìm ở phía dưới cho thật tốt, không tin là không tìm thấy thằng nhóc này!” Tắc Kè Hoa nói trong oán hận.

“Yên tâm đi, tôi đuổi theo mùi của nó, nó chạy không thoát đâu!” Báo Săn nói vô cùng tự tin.

Trương Thác bĩu môi, trong lòng chửi thầm, đây là Báo Săn sao? Không khác chó săn là mấy!

Đi theo đầu bếp chính, Trương Thác trải qua rất nhiều đợt kiểm tra an ninh, sau đó đi thẳng đến khu vực phòng dành cho khách quý. Chiếc du thuyền này thuộc hạng sang, sảnh lớn bình thường được trang trí không thua gì khách sạn năm sao, mà phòng dành cho khách quý thậm chí còn trang trí lộng lãy hơn. Trương Thác thậm chí còn nhìn thấy bản gốc của hai bức tranh nổi tiếng treo trên vách tường của khu vực phòng dành cho khách quý, chúng đều có giá trị đắt đỏ.

Ánh mắt của Trương Thác đánh giá ở khắp mọi nơi, nhìn xem khu vực phòng dành cho khách quý có nơi nào thích hợp để cho mình lẩn trốn không.

“Đừng nhìn lung tung!” Đầu bếp chính chú ý đến động tác của Trương Thác, thấp giọng quở mắng: “Nhớ kỹ, quản cho tốt đôi mắt và tay của mình. Đừng hòng đụng chạm lung tung, lát nữa ông chủ hỏi cậu cái gì thì cậu phải trả lời cái đó, hiểu không?”

“Được” Trương Thác gật gật đầu.

Theo đầu bếp chính đi thẳng một đường băng qua sảnh lớn, đi đến giữa một cái hành lang, trên hành lang được lót một cái thảm đỏ đắt tiền, phía trên treo những cái đèn thủy tinh lộng lẫy.

“Ông chủ ở phòng phía trước, lát nữa hãy thể hiện sự thông minh của mình, đây chính là cơ hội đổi đời của cậu đó!”

Đầu bếp chính lại nhắc nhở một lần nữa.

“Hiểu rồi, hiểu rồi” Trương Thác liên tục gật đầu.

Băng qua hành lang, đi tới một chỗ ngoặt, một người đẹp trang điểm quyến rũ xuất hiện ở giữa tâm mắt của Trương Thác.

Người đẹp nhìn lướt qua Trương Thác, ánh mắt lộ ra sự bất mãn: “Chính là cậu ta sao? Thật sự không hiểu, ông Đổng đã đến tuổi này rồi mà vẫn còn thích nấu nướng. Đừng làm chậm trễ thời gian của ông Đổng”

Ông Đổng được nhắc đến trong miệng của cô gái xinh đẹp này chính là ông chủ của con thuyền này.

Ở phía sau cô gái xinh đẹp đó là một cánh cửa lớn vô cùng lộng lẫy.

Cô gái xinh đẹp bước sang trái hai bước, tránh cánh cửa lớn ra, trên mặt còn mang theo một chút không vui vẻ.

Trương Thác nhìn thoáng qua đầu bếp chính, đầu bếp chính đứng ở một bên, cũng không có ý định đi vào.

Trương Thác cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với người khác mà nói, thậm chí ngay cả đầu bếp chính đang đứng ở cửa, đây là một chuyện đáng để khẩn trương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.