Con Rể Quyền Quý

Chương 1947:




Chương 1947:

“Đúng thế” Trương Thác kiêu ngạo nói ửu Cục chúng tôi làm việc kiểu đó đấy, vẫn câu nói cũ, khó chịu thì đánh tôi đi”

Vẻ mặt kiêu ngạo của Trương Thác khiến gã râu quai nón giận run người. Nhưng ở địa bàn của Cửu Cục, anh ta vẫn kìm nén cơn giận trong lòng, vung tay lên đóng sầm cửa lại, dứt khoát không nhìn thấy không phiền lòng.

Trương Thác trợn trắng mắt, nhìn lướt qua, vừa lúc thấy gã to con đầu trọc muốn ra ngoài. Trương Thác nghiêng đầu nhìn gã: “Sao? Anh có lời muốn nói hả?”

Gã to con đầu trọc dứt khoát cúi đầu, nhanh chóng đi sang nơi khác, cứ như không thấy Trương Thác.

Nhìn cửa phòng đã đóng của người đàn ông râu quai nón cùng với gã to con trọc đầu nhanh chóng rời đi, Trương Thác không khỏi suy tư, miệng lẩm bẩm: “Xem ra Cửu Cục cũng có địa vị khá cao trong các thế lực ẩn giấu, có điều nếu những người này đã giận mà không dám nói gì, biết rõ sẽ khiến Cửu Cục bất mãn mà vẫn tụ tập ở Châu Xuyên thì là vì mục đích gì nhỉ?”

Trương Thác suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng nhận được đáp án. Có một thế lực không thua kém Cửu Cục chống lưng cho họ, khiến họ không dám làm càn ở địa bàn của Cửu Cục, nhưng cũng sẽ không sợ bị Cửu Cục trả thù.

“Rốt cuộc ai đã chống lưng cho họ nhỉ? Hội Thần Ẩn với thị tộc là không thể nào, Phản Tổ Minh hay là Thế Giới Thần Thánh? Hay là còn có siêu thế lực ẩn giấu nào đó?”

Trương Thác cho rằng phỏng đoán cuối cùng của mình là không khả thi nhất. Kết cấu của bốn thế lực lớn đã duy trì suốt ngàn năm. Nếu xuất hiện một siêu thế lực ẩn giấu khác thì không thể nào Hội Thần Ẩn không hề hay biết. Trương Thác sờ mũi: “Thân phận của Cửu Cục xài được thật. Tiếp tục quan sát cái đã”

Khách sạn Lục Hà, Châu Xuyên.

Lâm Ngữ Lam, Mễ Thanh và hai đại diện của Tô thị đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh khách sạn. Kể từ khi khách sạn Lục Hà khai trương, đầu bếp từ chức tập thế, Trương Thác thuyên chuyển đầu bếp của khách sạn Tân Hoa tới đây thì khách sạn Lục Hà đã hoàn toàn biến thành cọc tiêu ẩm thực của Châu Xuyên. Mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng mỗi ngày khách sạn vẫn đông kín người. Không chỉ có người bản xứ mà thậm chí còn có rất nhiều người từ nơi khác tới đây chỉ vì muốn được ăn một bữa ở khách sạn.

Vì một món ăn mà vượt cả một thành phố, khách sạn Lục Hà đã có độ nổi tiếng của Michelin ba sao.

Hai cô gái đến từ Tô thị, một người hai mươi sáu tuổi, một người hai mươi bốn tuổi. Cô gái lớn hơn tên là Tô Vân Cẩm, cô gái nhỏ hơn tên là Tô Linh Tử. Tính cách của hai người cũng tương tự như tên, Tô Vân Cẩm có khí chất thanh lịch như tiểu thư khuê các, còn Tô Linh Tử thì hoạt bát hơn, giống như tiểu gia bích ngọc.

Tô Vân Cẩm bưng ly trà lên, dùng tư thế kính trà tiêu chuẩn nói với Lâm Ngữ Lam: “Cô chủ, cảm ơn cô chủ đã chiếu cố tôi trong chuyến đi đến Châu Xuyên lần này”

“Nói gì vậy” Lâm Ngữ Lam không để ý xua tay: “Đều là người một nhà, có gì mà khách sáo.”

Tô Vân Cẩm uống cạn ly trà, sau đó nói: “Chẳng qua cô chủ à, tôi còn một chuyện muốn làm phiền cô”

“Cô nói đi”

Tô Vân Cẩm nhìn Tô Linh Tử, khó xử nói: “Có thể kêu cậu chủ thu xếp một căn phòng khác cho chúng tôi được không?”

“Phòng khác?” Lâm Ngữ Lam nghi hoặc: “Các cô không hài lòng căn phòng đang ở hả?”

“Không không không” Tô Vân Cẩm xua tay: “Chính vì căn phòng đó cao cấp quá nên cô chủ không biết ấy chứ, mặc dù Tô thị của chúng ta thuộc về thị tộc, nhưng cũng chỉ là một gia tộc mới cắm rễ, thực lực không thể so sánh với những thị tộc lớn mạnh, thậm chí thua kém các thế lực ẩn giấu khác rất nhiều. Lần này có rất nhiều thế lực tụ tập tới Châu Xuyên, không sợ cô chủ chê cười, thực lực của tôi với Linh Tử thuộc loại kém cỏi nhất trong số đó, nhưng cậu chủ lại thu xếp phòng cao cấp nhất cho chúng tôi, thực sự không phù hợp với chúng tôi”

Tô Linh Tử cũng gật đầu. Nói thật, cả đêm qua cô đều không ngủ yên giấc, sợ xảy ra biến cố.

Nghe vậy, Lâm Ngữ Lam cười nói: “Trương Thác không suy xét nhiều như vậy đâu. Thế này đi, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy để xem anh ấy an bài thế nào”

“Cảm ơn cô chủ” Tô Vân Cẩm ôm quyền với Lâm Ngữ Lam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.