Con Rể Quyền Quý

Chương 1931:




Chương 1931:

Cùng lúc đó, Trương Thác tung ra một chưởng đánh lại Thiên Toàn. Một chưởng này này khiến Thiên Toàn lùi lại ba bước. Khi Thiên Toàn phản ứng lại, Trương Thác đã biến mất.

Thấy mình bị đánh lùi, sắc mặt Thiên Toàn rất khó coi: “Kêu Bạch Bào Khách Kiểm Soát Sử tới đây cho tôi! Người lúc nấy là ai?!”

Tiếng hét giận dữ của Thiên Toàn vang vọng khắp địa cung.

Mà bên trên địa cung, Trương Thác tháo mũ trùm đầu của đồ bảo hộ, há miệng thở hổn hển. Vừa rồi anh cũng không biết mình bị sao nữa, đánh một chưởng về phía Thiên Toàn hoàn toàn là hành vi tự vệ theo bản năng. Sau khi đánh xong, trong lòng Trương Thác dâng lên xúc động không thể kiềm chế, muốn thoát khỏi địa cung, cứ như thể không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Khát vọng dâng trào trong lòng này khiến Trương Thác không thể tự khống chế bản thân vội vàng chạy ra địa cung, lúc này mới khôi phục bình thường.

Trương Thác có thể cảm giác được trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, mồ hôi vẫn không ngừng chảy trên trán Trương Thác.

“Rốt cuộc mình bị sao vậy?” Trương Thác lau mồ hôi: “Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hoa văn cấp chế kia lại gây ảnh hưởng lớn với mình đến thế?”

Những câu hỏi liên tục ập tới khiến Trương Thác không tài nào yên tâm được. Nếu không làm rõ đáp án thì anh sẽ không thể ngủ yên giấc.

Trương Thác lấy di động ra gọi cho một số điện thoại: “Kêu Phục Bá Trọng tới gặp tôi! Ngay bây giờ!”

Bốn giờ sáng, chính phủ Châu Xuyên phát biểu thông báo sẽ không có động đất tiếp tục xảy ra, đại đa số dân chúng Châu Xuyên mới yên tâm về nhà, lên giường ngủ.

Ngoại ô Châu Xuyên, một người đàn ông tóc đã bạc trắng, nhưng diện mạo rất khỏe khoắn đang ngồi khoanh chân trước mặt Trương Thác, chính là Phục Bá Trọng, người đã từng làm thí nghiệm tâm lý cho Trương Thác ở thủ đô lúc trước.

Mà kết quả thí nghiệm đó, Phục Bá Trọng không hề nhắc tới.

Trương Thác ngồi trên ghế đá nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Phục Bá Trọng, ông đã năm mươi tuổi rồi nhỉ?”

Phục Bá Trọng lắc đầu, cười khổ: “Còn thiếu ba năm nữa mới đủ năm mươi”

Trương Thác hít sâu một hơi, sau đó thở dài: “Tôi biết dòng dõi các ông đều tiêu hao rất lớn, tuổi thọ bình quân..: Phục Bá Trọng tiếp lời Trương Thác: “Tuổi thọ không quá năm mươi lăm tuổi. Thầy tôi cưỡi hạc về trời vào năm năm mươi ba tuổi, xem như cao tuổi, mà tôi cũng đã sắp từ giã cõi trần rồi”

“Tôi rất tò mò” Trương Thác nói: “Thầy ông từng nói dòng dõi các ông xem thiên cơ nhiều nên bị hao tổn tâm mạch, giảm tuổi thọ chính là sự trừng phạt. Trên đời này thực sự có thiên cơ sao?”

Phục Bá Trọng cười đáp: “Tất cả mọi thứ, có người cho là nó tồn tại thì nó sẽ tồn tại, không ai tin nó tồn tại thì nó không †ồn tại. Phải xem thử đại nhân có tin hay không.”

Trương Thác trầm ngâm, thật lâu sau mới hỏi: “Ông có thể nhìn thấu thiên cơ trên người tôi không?”

“Không nhìn thấy” Phục Bá Trọng trả lời: “Đại nhân, dòng dõi chúng tôi nghe thì rất kỳ diệu, thực ra cũng chỉ là một nhánh của bác sĩ tâm lý mà thôi. Thực sự muốn thấy thiên cơ, nói dễ hơn làm”

Nghe thấy Phục Bá Trọng nói, Trương Thác không khỏi cười: “Ông nói chuyện nghe mâu thuẫn thật đấy”

Phục Bá Trọng lắc đầu: “Thưa đại nhân, chẳng qua tôi biết rõ bản lĩnh của mình mà thôi. Nếu nói thật thì cũng có người có thể nhìn thấu thiên cơ. Hôm nay ngài gọi tôi tới đây là để tìm hiểu tình huống của bản thân đúng không?”

“Đúng vậy” Trương Thác đáp.

Phục Bá Trọng nói: “Trước kia con bé đó từng nhắc tới tình huống của đại nhân với tôi”

Con bé mà Phục Bá Trọng nhắc tới là Tân Như khi đó bị thôn họ Lý giam cầm, Trương Thác đã tìm bác sĩ tâm lý cho.

Tân Như, khi đó Trương Thác cũng chỉ nhân tiện làm thí nghiệm tâm lý mà thôi.

Trương Thác ngồi trên ghế đá, nói: “Nói quan điểm của ông đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.