Con Rể Quyền Quý

Chương 1926:




Chương 1926:

Thế giới thay đổi, những người Cực Cảnh như ông sẽ là nhóm người cảm nhận rõ ràng nhất. Tôi còn bận việc khác. Bên phía Lâu Lan, địa cung đã sớm bị khai quật, chỉ có cấm chế là chưa mở, tôi cũng nên đi xem thử”

“Mi không đi được đâu” Dương Đức Phi xoay cổ tay, lại rút kiếm ra.

Mạc Lý Hầu tự tin nói: “Nếu bàn về đối chiêu thì tôi tự nhận không bằng cường giả Cực Cảnh, nhưng nếu tôi muốn đi thì cho dù Lý Dung Tài xuất hiện cũng chưa chắc đã có thể chặn đường tôi. Tiền bối Dương Đức Phi, tạm biệt”

Dứt lời, Mạc Lý Hầu đã nhảy xuống, biến mất trong tâm mắt của Dương Đức Phi.

Bàn tay rút kiếm của Dương Đức Phi không tiếp tục động tác, bởi vì ông ta thừa biết mình thực sự không có năng lực giữ chân Mạc Lý Hầu. Trên đời này hầu như không ai có thể ngăn cản ông ta.

Một chiếc xe đỗ trước hàng rào sân vườn của Dương Đức Phi. Cửa xe mở ra, Trương Thác bước xuống xe. Ngay sau đó, sắc mặt Trương Thác thay đổi, bởi vì anh có thể cảm nhận rõ ràng dòng khí sắc bén vẫn còn sót lại ở nơi này.

Một kiếm ra, sắc bén vẫn còn trong thiên địa. Đây không chỉ là thăng hoa về mặt uy lực, mà còn là sự thăng hoa trên cảnh giới.

Trương Thác nhìn về phía bóng dáng gù lưng đứng trên bình nguyên hoang vắng. Đúng lúc này, Dương Đức Phi cũng xoay người, thấy Trương Thác thì nói: “Tiểu bối, cậu tới đây làm gì?”

Trương Thác đáp: “Cảm nhận được nơi này có biến nên tôi tới kiểm tra”

Dương Đức Phi quan sát Trương Thác, sau đó hỏi: “Sở Thanh đã chết chưa?”

Trương Thác không hề kinh ngạc khi nghe Dương Đức Phi nhắc tới Sở Thanh. Anh lắc đầu rồi lại gật đầu, cho Dương Đức Phi một đáp án ba phải.

Mặc dù Trương Thác không nói gì, nhưng Dương Đức Phi đã chiếm được câu trả lời từ thân thái và động tác của anh. Trong mắt Dương Đức Phi hiện lên cô đơn: “Núi Côn Luân, hoạt tử nhân, quả nhiên là thời đại ẩn khí, thiên khiêu năm xưa giờ đây đã không thể rời khỏi băng quật đó, thật đáng buồn”

Trương Thác lắc đầu: “Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Chẳng qua là ông ta đang chờ một cơ hội, không có gì gọi là đáng buồn hết”

Dương Đức Phi bỗng cười nói: “Không ngờ cậu còn nghĩ thoáng hơn tôi. Vào nhà ngồi một lát đi, tôi múc bát canh cho cậu?

“Không cần phiền toái” Trương Thác xua tay: “Tôi tới †ìm nguyên do của sự thay đổi, còn có việc cần làm”

“Tuổi trẻ đúng là tràn đầy sức sống” Dương Đức Phi thở dài: “Đành vậy. Thân phận của cậu khác biệt, có một số việc cũng là lúc nên cho cậu biết. Cậu muốn tìm thứ gì?”

Trương Thác hỏi chỉ muốn biết ngôi mộ này cùng địa cung trong thành phố rốt cuộc có liên lụy tới nhau không?”

Dương Đức Phi gật đầu: “Nối liền với nhau”

Trương Thác lại hỏi: “Lúc này ngôi mộ này có biến hả?”

“Mới xảy ra thay đổi” Dương Đức Phi vung kiếm lên, Thanh Phong trong tay ông ta xoay tròn một vòng trong chân trời, sau đó đứng sừng sững bên chân Trương Thác. Trương Thác nhìn thanh kiếm bên chân, hỏi: “Trong mộ có gì?”

Dương Đức Phi nhẹ nhàng nói: “Truyền thừa”

“Cảm ơn tiền bối” Trương Thác ôm quyền chào Dương Đức Phi, sau đó xoay người mở cửa xe ra vẻ muốn rời đi.

“Cậu không lấy thanh kiếm này à?” Dương Đức Phi không khỏi kinh ngạc.

“Không lấy” Trương Thác lắc đầu: “Kẻ thù của tôi quá nhiều, cầm thanh kiếm này, e rằng tôi sẽ không bao giờ được yên bình”

Dương Đức Phi nói: “Cậu có biết thanh kiếm này đại biểu cho điều gì không?”

Trương Thác sờ mũi: “Tôi có thể đoán được chút ít.

Trước kia có người thường xuyên nhắc tới một thanh kiếm với tôi, chắc là rất quan trọng đối với thế giới sắp thay đổi này”

“Cậu không động lòng à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.