Con Rể Quyền Quý

Chương 1922:




Chương 1922:

Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Tôi không muốn tranh cãi với loại người nhàm chán như các người. Thân là một người tiêu thụ, lúc này tôi muốn sử dụng quyền lợi của tôi, trả lại hàng hóa, hơn nữa cảnh cáo các người, nếu các người không tuân thủ quy tắc của trung tâm thương mại thì tôi có quyền khởi tố các người”

“Khởi tố!” Nghe vậy, người đàn ông trung niên bất mãn hừ lạnh: “Thật cho rằng mình quyền lực lắm à? Đây là trung tâm thương mại của Nhất Lâm, không phải kẻ nào cũng có thể giương oai”

Lâm Ngữ Lam võ bàn quát: “Ông cũng nói, đây là trung tâm thương mại, là nơi cho khách hàng và người tiêu thụ mua sắm, chứ không phải là nơi cho các người giương oail Tôi không biết ông đảm nhiệm chức vị gì ở trung tâm thương mại này, nhưng cho dù trung tâm thương mại này là ông thì ông cũng không có quyền đe dọa một người tiêu thụ!”

Lâm Ngữ Lam đột nhiên bày ra khí thế khiến người đàn ông trung niên hết hồn.

“Con nhóc, cô đừng có không biết điều, tin tôi không cho cô ra khỏi trung tâm thương mại này được không hả?” Người đàn ông trung niên đe dọa.

Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Tôi không tin”

Trận cãi cọ bùng nổ trong cửa hàng thú bông khiến người chung quanh càng thêm chật ních.

“Nước sôi, làm phiên nhường đường một chút, xin đường một chút” Một giọng nói vang lên trong đám đông. Sau đó mấy bảo vệ của trung tâm thương mại mở đường, một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở bước tới.

Thấy người phụ nữ trung niên này, người đàn ông trung niên vốn còn đang kiêu ngạo lập tức cười nịnh nọt.

“Chao ôi sếp Vương, giờ này mà chị vẫn còn ở trung tâm thương mại à? Đúng là tận tâm tận lực quá” Người đàn ông trung niên chủ động chào hỏi người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên được gọi là tổng giám đốc Vương chẳng buồn ngó ngàng tới ông ta, mà cung kính đi đến trước mặt Lâm Ngữ Lam, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, anh Trương”

“Chuyện thế nào thì chị tự xem video theo dõi đi, tôi cần một lời giải thích hợp lý, nếu không ngày mai chị hãy tự đệ đơn xin từ chức đi” Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nói với tổng giám đốc.

Vương, sau đó ôm cánh tay Trương Thác, quay đầu rời đi.

Tổng giám đốc Vương chấn động, cúi đâu không dám ngẩng mặt lên. Mãi tới khi Lâm Ngữ Lam đã đi xa, tổng giám đốc Vương mới dáng ngẩng đầu.

Thái độ của tổng giám đốc Vương khiến người đàn ông trung niên nghi hoặc hỏi: “Sếp Vương, cô ta là ai vậy?”

“Không ai hết” Tổng giám đốc Vương lắc đầu.

“Con ả đó giỏi làm màu thật” Cô gái trẻ tuổi bên cạnh người đàn ông trung niên bĩu môi: “Còn trẻ tuổi mà ăn nói già đời, làm cứ như mình là quản lý cấp cao của Nhất Lâm ấy”

“Yên tâm, cô ấy không phải là quản lý cấp cao của Nhất Lâm” Tổng giám đốc Vương lắc đầu: “Cô ấy chỉ là chủ tịch của Nhất Lâm mà thôi”

Cô ấy chỉ là chủ tịch của Nhất Lâm mà thôi!

Người đàn ông trung niên và cô gái trẻ tuổi vốn còn đang đầy mặt khinh thường, nghe thấy tổng giám đốc Vương nói xong thì đều sửng sốt.

Chủ tịch của Nhất Lâm?

Khi người đàn ông trung niên còn chưa tỉnh táo lại từ lời nói của tổng giám đốc Vương thì bà ấy lại nói: “Ngay cả chủ tịch của Nhất Lâm mà anh cũng đe dọa được, xem ra ngôi miếu nhỏ này đã không thể chứa được anh. Từ giờ trở đi, anh hãy tự giác rời đi, chiếc xe mà công ty phân phối cho anh sẽ bị thu hồi ngay trong đêm nay. Dựa theo yêu cầu, căn nhà phúc lợi cũng sẽ có người thu hồi lại. Tôi cũng sẽ đăng tin thông báo hành vi của anh trong ngành nghề. Thân là bạn lâu năm, tôi cho anh một lời đề nghị”

Tổng giám đốc Vương nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên, sau đó nói: “Đổi nghề đi. Anh không thể tiếp tục lăn lộn trong nghề này được nữa đâu”

Người đàn ông trung niên hoàn toàn ngây người. Đến lứa tuổi này, ông ta đã liều mạng bao nhiêu năm mới lấy được chút thành tích trong nghề này, bây giờ lại kêu ông ta đổi nghề? Vậy thì khác nào lấy mạng của ông ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.