Con Rể Quyền Quý

Chương 1920:




Chương 1920:

Lâm Ngữ Lam và Trương Thác nói là đi dạo phố, thực ra cũng chỉ tới trung tâm thương mại nhà mình mua đồ mà thôi.

Lâm Ngữ Lam không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không đi dạo trung tâm thương mại như thế này. Trong trí nhớ của Trương Thác, lần trước mình đi dạo trung tâm thương mại còn là vì bảo vệ con bé Chúc Ngọc Linh.

Hai người ở trong trung tâm thương mại ngắm cái này xem cái kia, rất hưởng thụ quấng thời gian này.

Lâm Ngữ Lam tay trái cầm một cái bánh su kem vanilla, tay phải bưng một ly nước trái cây, đi đến đâu cũng không quên ăn một ngụm, trông như đồ tham ă. Từ khi Trương Thác lái xe đạp chở Lâm Ngữ Lam ra ngoài chơi một chuyến, cô sẽ không tự giác biểu lộ thiên tính của mình trước mặt Trương Thác.

Trước cửa một cửa hàng trong trung tâm thương mại, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam thấy có rất nhiều tụ tập.

“Woa, chồng ơi, thú bông ở cửa hàng này đẹp quá.” Lâm Ngữ Lam giống như thiếu nữ, thấy thú bông trong cửa hàng không nhịn được kêu lên. Trương Thác cũng không khỏi gật đầu. Thú bông ở cửa hàng này đúng là rất tinh xảo, chẳng trách lại có nhiều người tụ tập ở trước cửa hàng như vậy.

Lâm Ngữ Lam kéo tay Trương Thác chen vào trong cửa hàng. Đủ loại thú bông khiến đôi mắt Lâm Ngữ Lam sáng ngời.

Thấy vậy, Trương Thác không khỏi lắc đâu. Có người nói, sở thích của đàn ông chưa từng thay đổi, trước kia thích đồ chơi nhỏ, lớn lên thích đồ chơi lớn. Thực ra sở thích của phụ nữ cũng không thay đổi. Họ đơn giản là thích những thứ xinh đẹp, hồi nhỏ sẽ không kiêng nể bày tỏ, lớn lên để không biểu hiện mình quá ngây thơ, họ quyết định che giấu, thực ra bất cứ một người phụ nữ ở lứa tuổi nào cũng vẫn còn giữ trái tim thiếu nữ.

Giống như Lâm Ngữ Lam, tài sản mấy chục ngàn tỷ, nhưng vẫn sẽ vui sướng khi thấy thú bông thú bông.

Lâm Ngữ Lam cầm thú bông trong cửa hàng, vẻ mặt tràn đầy yêu thích: “Chồng, chúng ta mua đồ ở đây đi”

“Ừ” Trương Thác gật đầu.

Thấy Trương Thác đồng ý, Lâm Ngữ Lam nhoẻn miệng cười, kêu nhân viên tiêu thụ, vung tay lên: “Bỏ túi hết thú bông ở đây cho tôi.”

Thú bông ở đây được chế tạo tinh xảo, giá cả cũng không rẻ. Nhân viên tiêu thụ thấy đột nhiên xuất hiện một khách hàng lớn thì vội vàng chiêu đãi, thậm chí còn gọi cả cửa hàng trưởng tới.

Lâm Ngữ Lam hôm một con thú bông Squirtle, yêu thích vô cùng.

“Chồng ơi, chúng ta đặt con này trong nhà nhé?” Lâm Thùy.

Hân thử hỏi, sợ Trương Thác cho rằng mình muốn giành đồ chơi với bọn nhỏ. Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến Trương Thác cảm thấy trái tim như tan chảy, nhéo mũi cô: “Em thích là được”

Cửa hàng trưởng kêu mấy nhân viên đi lên trước.

“Thưa cô, để tôi bỏ vào túi giúp cô.”

“Làm phiền” Lâm Ngữ Lam đưa cho họ thú bông Squirtle, vẻ mặt lưu luyến, có thể thấy cô thích con thú bông này cỡ nào.

“Vợ, anh đã trả tiền xong rồi” Trương Thác đi tới, đưa hóa đơn thanh toán cho Lâm Ngữ Lam.

Khi nhân viên cửa hàng cầm thú bông Squirtle xoay người lại thì một giọng nói vang lên.

“Tôi muốn con thú bông đó, đóng gói cho tôi”

Trương Thác và Lâm Ngữ Lam nhìn về phía phát ra thanh âm, thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đang đi tới. Người đàn ông trung niên này ăn diện rất chỉnh chu, bên cạnh ông ta còn có một cô gái hơn hai mươi tuổi. Cô gái rúc vào lòng người đàn ông trung niên, tuổi tác của hai người chênh lệch như hai bố con, nhưng quan hệ của họ lại không phải là bố con.

Cô gái trẻ tuổi ôm cánh tay người đàn ông trung niên tiến vào cửa hàng, mắt vẫn nhìn chằm chằm con thú bông Squirtle. Người đàn ông trung niên chỉ vào thú bông Squirtle trong tay nhân viên cửa hàng: “Tôi muốn cái này”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.