Con Rể Quyền Quý

Chương 1897:




Chương 1897:

Vốn dĩ cô gái này nghĩ rằng với nhan sắc của mình, lựa chọn người đàn ông này muốn nhờ anh giúp một chuyện thì anh nhất định sẽ không từ chối. Hơn nữa còn sẽ nhiệt tình đứng ở bên cạnh mình dốc sức thể hiện, nhưng cô ta lại không ngờ đối phương lại còn thẳng thừng từ chối cô ta.

Cô gái kia nhìn thấy bóng lưng Trương Thác vòng qua người mình cách càng lúc càng xa, trong lòng cô ta bất giác dấy lên một cảm giác thất bại, đứng tại chỗ giãm chân, mềm mỏng quát một tiếng: “Anh đứng lại đó cho tôi!”

Dĩ nhiên, Trương Thác nghe thấy tiếng gọi của cô gái kia, cũng biết lời kia là đang nói với mình, ấy nhưng anh cũng không có để ý tới.

Cô gái kia nhìn thấy Trương Thác vẫn không có dừng bước chân, trong đôi mắt lộ ra một vẻ tức giận nhanh chân chạy tới tóm lấy vạt áo của Trương Thác, khế nói: “Tôi bảo anh đứng lại, anh không nghe thấy sao!”

Trương Thác dừng bước, quay đầu liếc nhìn cô gái kia, sau đó nhẹ nhàng phun ra một chữ.

“Cút!”

Vẻ mặt của người kia bỗng cứng đờ.

Cút? Anh ta bảo mình cút?

Cô gái kia xin thề, từ lúc được sinh ra cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ta nghe được có người nói với mình như thế.

Dựa vào vẻ bề ngoài cùng với gia thế của bản thân, xưa tới giờ chưa từng có ai dám mở miệng nói một chữ “Cút” với cô ta!

Cho dù là cậu chủ của gia tộc Middleton cũng sẽ vô cùng lịch thiệp mà mời cô ta nhảy một điệu, cái tên người Đông Hòa ở trước mặt này lại dám bảo cô ta cút?

Trương Thác hất vạt áo ra khỏi tay của cô gái kia, tiếp tục đi tới.

Cô gái kia đứng tại chỗ, cả người giận tới phát run. Cô ta nhìn về phía bóng lưng của Trương Thác quát to: “Tôi bảo anh đứng lại đó cho tôi!” Tải app truyện hola nhé!

Giọng điệu giống như vì quá khích mà hét ra, ở bên trong không gian tao nhã lịch thiệp ngập tràn mùi thơm của rượu sâm panh như thế này, âm thanh kia phát ra khá là đường đột.

Người nhận thức được sự tôn nghiêm vẫn luôn có những hành động ứng biến vô cùng phong phú, dù có bị giãẫm lên chân ở trước mặt những người khác đi nữa, cũng sẽ chỉ than thở bản thân một tiếng để ứng phó thích hợp với tình huống cụ thể. Nếu đổi lại là một người khác, cho dù chỉ là một ánh nhìn sai của đối phương thôi cũng sẽ dẫn tới tức giận.

Trong mắt của cô gái kia, bản thân cô ta có thể chủ động đi tìm một người đàn ông nhờ anh ta giúp đỡ thì đấy cũng là vinh hạnh, anh ta nên có biểu hiện thật tốt ở trước mặt mình mới đúng. Chứ không phải là xem thường cô ta như thế. Hành động đó khiến cho cô gái kia có một loại cảm giác mình đã bị sỉ nhục rất lớn.

Sau khi cô gái kia cất tiếng gọi.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Một bóng người tóc vàng mặc áo đuôi tôm chạy tới, sau khi nhìn thấy cô gái kia hét lên, lập tức lên tiếng: “Ôi, cô Hướng xinh đẹp, là ai đã chọc cô giận vậy? Cyril rất sẵn lòng giúp đỡ”

“Không liên quan gì tới anh!” Hướng Thanh Điệp trừng mắt nhìn Cyril, sau đó nhanh chân chạy tới chắn ở trước mặt Trương Thác: “Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi!”

Trương Thác hơi chau mày, im lặng không nói.

“Những gì tôi nói với anh còn chưa đủ rõ ràng hả?” Hướng Thanh Điệp vô cùng tức giận: “Tôi nói với anh một lần cuối cùng, tôi muốn anh phải xin lỗi tôi!”

“Cút” Trương Thác đáp trả cô ta, vẫn chỉ là một chữ đó.

“Anh xấc láo hả!” Hướng Thanh Điệp hét lớn một tiếng giơ bàn tay lên muốn tát người đàn ông đã chà đạp lên tôn nghiêm của mình kia một bạt tai.

Bên trong ánh mắt Trương Thác xuất hiện một tia tàn nhẫn, bàn tay Hướng Thanh Điệp vừa hướng tới, anh đã tóm lấy tay của người kia trực tiếp dùng sức vặn một cái.

Hướng Thanh Điệp nào có nghĩ tới người đàn ông này sẽ ra tay với mình cơ chứ. Nhưng đừng nói tới người từ nhỏ sống trong nhung lụa như cô ta, ngay cả cao thủ Ngưng Khí cao cường đời đầu cũng đừng hòng nhặt được lợi thế trước mặt Trương Thác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.