Con Rể Quyền Quý

Chương 1867:




Chương 1867:

Trương Thác giả điếc, không nói chuyện.

Mễ Thanh hậm hực ngồi ghế lái xe, lái xe về hướng đại viện nhà họ Lâm.

Lúc này đường phố ở Châu Xuyên vô cùng vắng vẻ, sau hai mươi phút, Mễ Thanh đã lái xe về đến đại viện nhà họ Lâm.

Giống như Trương Thác đã đoán trước đó, đèn trong đại viện vẫn sáng, Lâm Hải và Từ Uyên đang bắt đầu cuộc sống về đêm của bọn họ, tuy là không đi khiêu vũ uống rượu, nhưng về mặt chơi game của bọn họ thì vẫn được duy trì.

Lúc Trương Thác ôm Lâm Ngữ Lam đi vào phòng khách, Từ Uyên nhìn thấy đột nhiên Trương Thác quay về nhà họ Lâm, liền phát ra âm thanh phấn khởi, Lâm Hải cũng vội vàng từ trong phòng lao ra, bao gồm cả Lâm Kỳ Văn và những người khác đều dần dần từ trên giường đi ra, cả Lâm Nhạc Hằng cũng có mặt.

Kể từ khi chuyện của thủ đô này trước, vị trí của Trương Huyên trong nhà họ Lâm, có thể nói là vô cùng quan trọng, đến cả cô hai của Lâm Ngữ Lam lúc trước cũng không ưa gì Trương Thác, bây giờ đều nở nụ cười chào đón với anh.

Lâm Ngữ Lam vẫn luôn ngủ trong lòng Trương Thác, nghe thấy âm thanh phấn khích của mọi người cũng chợt tỉnh lại: “Ngữ Lam, con nhóc này, lại mơ đến thứ gì ăn ngon rồi hả”

Mễ Thanh nói thâm với Lâm Ngữ Lam.

“Ăn gì cơ?” Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam khó hiểu.

Mễ Thanh vươn tay ra chọc vào ngực Trương Thác, đó là nơi đầu của Lâm Ngữ Lam lúc ngủ gục vào, áo bên ngoài của Trương Thác đã bị nước miếng của Lâm Ngữ Lam thấm ướt rồi.

Lâm Ngữ Lam mặt đỏ như quả gấc, vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Thác, giơ tay ra cầm lấy cổ áo anh: “Nào, đưa áo cho em”

Lâm Ngữ Lam muốn Trương Thác mau chóng cởi áo ra, cô không muốn người khác nhìn thấy lớn bằng chừng này rồi ngủ còn chảy nước miếng, như vậy thì khó xử thế nào.

Ai ngờ Lâm Ngữ Lam vừa nắm lấy cổ áo của Trương Thác, Mễ Thanh đã cười lớn: “Khụ khụ, Ngữ Lam, tớ biết hai người đã lâu không gặp nhau, nhưng cũng không cần phải vội vã đến mức này chứ, vừa mới vào đến cửa nhà đã muốn cởi áo Trương Thác rồi, làm sao, ngủ mấy tháng với tớ đã để cậu chịu thiệt rồi à?”

Mễ Thanh nói thẳng như vậy càng khiến cho mặt của Lâm Ngữ Lam ngày càng đỏ hơn, cái tay vừa nắm cổ Trương Thác lập tức thu lại, đứng sang một bên.

Người nhà họ Lâm bắt đầu cười ầm lên, tuy là đã lâu không gặp, nhưng là người một nhà nên không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Lâm Ngữ Lam mất tích suốt ba tháng, người nhà họ Lâm cũng biết điều đó, chiều hôm nay lúc Lâm Ngữ Lam vừa thoát khỏi khó khăn đã liên lạc với bọn họ, tìm một lý lo nói là đi công tác, người nhà họ Lâm cũng không hỏi nhiều, Lâm Ngữ Lam đã có khả năng độc lập cao, bọn họ hỏi nhiều chỉ sợ thêm lo lắng cho cô.

Tuy là giữa đêm, nhưng Lâm Ngữ Lam và Trương Thác quay về khiến cho cả nhà không còn ngủ được nữa, thậm chí chị dâu của Lâm Ngữ Lam còn chạy vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn đêm cho cả nhà.

Trương Thác nhìn ra ngoài cửa: “Mọi người cứ nói chuyện trước, con ra ngoài đi dạo.”

Nói xong Trương Thác đi ra khỏi phòng khách.

Trong khuôn viên nhà họ Lâm, không gian đang rất yên tĩnh thì đột nhiên ở trong vườn có một tiếng kêu rất to từ trên cây vọng lại.

Trương Thác đi ra phía sau phòng khách, nhìn thấy bầu trời tối mịt, đêm nay mây đen kéo đến ùn ùn, che khuất mặt trăng.

Có một cô gái mặc một chiếc váy trắng dài đang ngồi trên ngọn cây, hai cái chân dài thướt tha nốn nà lộ ra giữa không trung, đưa qua đưa lại không ngừng như một cái bóng trắng loá hiện ra trước mắt Trương Thác.

“Trong đại hội của hội Thần Ẩn đã nghiền nát những người giáo chủ, trực tiếp tuyên chiến với Mại Lạc, giáo chủ của châu Nam Cực và vô số cao thủ giết người, những cao thủ Hóa Hình theo sau Delk, tổng cộng cũng phải gần hai mươi giáo chủ. Anh Trương Thác, chiến tích này của anh, sự trưởng thành của anh thật khiến cho bọn em phải ngưỡng mộ”

Cô gái có mái tóc màu ánh kim, giống như một ngọn thác đang đổ nước xuống, trông vô cùng mềm mại, giống như một dải lụa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.