Con Rể Quyền Quý

Chương 1857:




Chương 1857:

Trong ngôi mộ của Lục Giả Hành, ẩn chứa một điều bí mật khiến cho tất cả các thị tộc đều điên cuồng vì nó.

“Ngày lành tháng tốt đã đến” Một tiếng hô to vang lên từ trong nhà của Tiêu thị.

Ngay sau đó, trong tiếng gõ chiêng đánh trống, hai bóng dáng xinh đẹp mặc áo cưới màu đỏ, trùm khăn trùm đầu màu đỏ, với sự hỗ trợ từ người nhà Tiêu thị, dần dần bước lên lễ đài.

Nói là hỗ trợ, nhưng trên thực tế Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh đã bị kiểm soát từ đầu đến cuối.

“Ở đây đã bố trí thiên la địa võng, nên đừng có mong chờ tên họ Trương kia đến” Người của Tiêu thị chế nhạo bên tai Lâm Ngữ Lam: “Tên họ Trương kia tuy có thực lực, nhưng chẳng qua chỉ là một tên cảnh giới Hóa Hình hậu kỳ, trong mắt của các cao thủ Ngưng Khí Cảnh, anh ta chỉ như một con kiến, có thể bị kẹp chết bất cứ lúc”

Trương Thác bước vào nhà Tiêu thị, nhìn thoáng qua thấy trong sân có rất nhiều khách khứa, trong số đó có rất nhiều người đều là người quen.

Với lại lúc ấy, cũng có nhiều người nhìn anh.

Bộ dạng của Trương Thác trông thảm bại hết sức, điều này khiến cho rất nhiều người trong thế lực ngầm kinh ngạc, bọn họ đoán rằng Trương Thác trước khi đến đây có thể đã bị Tiêu thị phục kích.

Những người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, Tiêu thị đã nói với mọi người mà chẳng kiêng nể ai, gia đình bọn họ muốn nạp vợ của quân vương về làm vợ lẻ, điêu này chính là muốn trở thành kẻ thù của nhau đây mà.

Trương Thác khẽ cau mày, anh có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ của những thành viên thế lực ngầm này, đồng thời cũng cảm nhận được luồng khí mà anh đã lưu lại trên người của Mại Lạc, ngay tại đây.

Nhìn thấy tấm lụa đỏ treo cao trên lễ đài, Trương Thác lúc này cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chuyện cưới xin đột ngột để sau rồi nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra Mại Lạc.

Trương Thác gõ đầu ngón chân liên tiếp vài cái, sau đó nhảy lên, rồi cả người bay về phía lễ đài.

“Anh ta thực sự đến rồi, đúng là không biết sống chết” Nữ tử kèm hai bên Lâm Ngữ Lam cười chế nhạo.

Lâm Ngữ Lam nghe thấy điều này, liền kéo chiếc khăn trùm đầu đang che đi khuôn mặt xinh đẹp kia, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên lễ đài với bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

Lần cuối cùng nói lời chia tay là vào tháng tư, đằng đãng ba tháng trời, trông anh có vẻ mệt mỏi, đã có chuyện gì, điều gì khiến anh trở nên như vậy?

Mễ Thanh cũng kéo dải lụa ở trên đầu xuống, nhìn Trương Thác.

Lúc hai người họ vén lụa đỏ lên trong phút chốc, Trương Thác cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt này làm cho Trương Thác ngẩn người, đây là tình huống gì đây! Rốt cuộc điều gì đã xảy ra trong bốn tháng qua vậy?

“Ha ha ha! Tên họ Trương kia, cậu đúng là dễ bị kích động thật” Một tràng cười lớn, chú ba Tiêu Dương Thần nhảy lên lễ đài: “Tôi còn tưởng, cậu có thể tận mắt nhìn thấy vợ mình lấy cháu trai của tôi”

“Là ông” Trương Thác cau mày nhìn chú ba Tiêu Dương Thần, anh nhớ ra người này.

“Nhóc con, cậu một mình đến đây, xem ra cậu rất tự tin có thể thoát khỏi tay Tiêu thị và Mục thị của tôi” Mục Nguyên Minh cũng nhảy lên lễ đài.

“Mục thị…” Trương Thác lẩm bẩm: “Lại một thị tộc khác xuất hiện hay sao, xem ra thế giới này thực sự thay đổi rồi, những thị tộc ẩn nấp lâu nay bây giờ cũng xuất đầu lộ diện rồi”

Trương Thác chỉ liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó quay người đưa mắt nhìn về phía Lâm Ngữ Lam một lần nữa, khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp ấy tái nhợt giống như không còn chút máu nào vậy, Trương Thác khẽ lắc đầu, khóe miệng khẽ nhúc nhích, mặc dù không phát ra âm thanh nhưng Trương Thác có thể đọc rõ những gì người con gái kia nói, đó là hãy chạy đi!

“Trương Thác, mau chạy đi!” Mễ Thanh nói với giọng sắc bén: “Lần này bọn họ cố ý làm như vậy, để dẫn dụ anh tới đây!”

“Chạy sao? Tôi xem cậu chạy bằng cách nào!” Mục Nguyên Minh cười chế nhạo, giơ tay phải lên: “Tất cả thuộc hạ của Mục thị nghe lệnh, bắt lấy cậu ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.