Con Rể Quyền Quý

Chương 1813:




Chương 1813:

Từ trước đến giờ, vật thí nghiệm vẫn luôn tạo thành phiền toái rất lớn cho Hội Thần Ẩn. Giả Sâm từng gặp người có thể nháy mắt tiêu diệt vật thí nghiệm này, nhưng bọn họ đều là cao thủ Ngưng khí trở lên. Nhưng Giả Sâm lần đầu thấy một người thường có thể ung dung thoải mái tiêu diệt bệnh nhân vật thí nghiệm trong chớp mắt, hai mắt hắn ta lập tức sáng rỡ lên. Nếu mình có thể thu được người kia vào dưới trướng thì sẽ làm được rất nhiều cống hiến với hội! Mà công lao cống hiến kia đều sẽ tính lên đầu mình! Chỉ riêng khả năng nhìn ra nhược điểm của vật thí nghiệm là đủ để tầng dưới chót Hội Thần Ẩn tăng lên vài bậc chiến lực rồi!

Đơn giản mà nói, cao thủ lúc trước chỉ đạt Ngự khí mới có thể tiến vào luyện ngục giết vật thí nghiệm, nhưng nếu nắm giữ được phương pháp của người thường này thì ngay cả thực lực thấp hơn một bậc đều có thể làm được chuyện cao thủ Ngự khí mới làm ra. Đối với Hội Thần Ẩn mà nói, đây chính là bước tiến lớn lao!

“Nhân tài như thế, tôi nhất định phải có được!” Giả Sâm siết chặt nắm tay.

Vẻ mặt Khoa Kiên có phần khó coi. Đến hiện tại, hắn ta chính là người hầu cuối cùng của Giả Sâm, dù Giả Sâm đi đâu đến đâu cũng sẽ đưa hắn ta theo. Nhưng Khoa Kiên bỗng có cảm giác nguy cơ lớn vô cùng. Hắn ta linh cảm thấy địa vị của người trước mặt trong lòng Giả Sâm sẽ nhanh chóng vượt qua mình!

Phòng bên cạnh, tuy Trương Thác nói có thể giải quyết ba mươi tư con vật thí nghiệm trong năm phút, nhưng thực tế khi anh ra tay giải quyết xong đám vật thí nghiệm cũng chỉ tốn có hai phút.

Đối với đám người Giả Sâm mà nói, một người thường không đạt tới cả Ngự khí lại có thể giải quyết ba mươi tư con vật thí nghiệm trong hai phút thì đúng là kỳ tích! Tuyệt đối có thể xem là kỳ tích! Mang chiến tích như thế vào hội thì không biết sẽ khiến người khiếp hãi nhường nào đâu!

Giả Sâm nhìn vào phòng bên cạnh qua kính thủy tinh cường lực, thấy Trương Thác còn chẳng thở dốc thì âm thầm cảm thấy may mắn. May là mình gặp được người tài giỏi như vậy!

“Mau mau mau, mở cửa ra!” Giả Sâm phản ứng lại thì vội vàng đứng dậy khỏi sô pha, chọn một chai rượu ngon chạy nhanh ra ngoài.

Cửa phòng bên kia cũng đã mở ra, Trương Thác ung dung thoải mái ra khỏi phòng.

Trương Thác vừa ra khỏi cửa lại chợt nghe được tiếng cười sang sảng của Giả Sâm.

“Ha ha ha, người anh em làm tốt lắm. Xin hỏi anh tên gì”

Giờ phút này, Giả Sâm hoàn toàn không còn bộ dáng chủ nhân cao thượng khi trước.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Khoa Kiên càng thêm tăm tối.

“Trương Ức Thùy” Trương Thác nói tên giả của mình.

“Ha ha ha, anh Trương thật tài giỏi. Nào nào, mời qua bên này” Giả Sâm nhiệt tình tiến lên ôm choàng bả vai Trương Thác, giơ chai rượu ngon trong tay lên: “Chúng ta qua bên kia uống một chén”

“Được” Trương Thác gật đầu, đi theo Giả Sâm qua một bên.

Đường Dực duy trì vẻ mặt bình tĩnh đi theo, Lila dễ dàng nhìn ra ý tứ của Giả Sâm, cũng nhiệt tình tiến đến cạnh Đường Dực.

Chỉ có cô bé tóc vàng Bonita lúc trước suýt bị lừa một khối tinh thạch là không hiểu chuyện gì, còn tò mò mà nhìn sang phía này.

Giả Sâm mang hai người Trương Thác vào một phòng tiếp khách xa hoa. Hắn ta phất tay, người trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ có Khoa Kiên và Lila ở lại.

Trước chiếc bàn tròn xa hoa, Giả Sâm vươn tay ý mời: “Nào, anh Trương mau ngồi đi. À đúng rồi, cậu đây là…”

“Cậu Lãnh, anh em của tôi” Trương Thác võ vỗ vai Đường Dực.

Giả Sâm là người phương Tây, cũng không hiểu hai chữ “cậu Lãnh” cho lắm, càng không tỏ ra kinh ngạc: “Cậu Lãnh đúng không, mời.”

Trương Thác và Đường Dực không khách khí, trực tiếp ngồi xuống cạnh bàn.

Về phần Khoa Kiên và Lila, trước khi Giả Sâm cho phép, bọn họ không có gì tư cách ngồi xuống.

Giả Sâm cũng không có ý làm hai người bọn họ ngồi xuống, thuận tay đưa chai rượu cho Lila, ý bảo Lila mở rượu.

Khoa Kiên thì đứng một bên đảm nhiệm vai trò vệ sĩ, mà cùng lúc đó, tâm quan trọng của Trương Thác và Đường Dực trong mắt Giả Sâm liền vượt qua Khoa Kiên rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.