Con Rể Quyền Quý

Chương 1811:




Chương 1811:

Thấy tay của Đường Dực sắp đụng vào tấm da thú này, chủ quán đột nhiên đánh một chưởng vào trước người Đường Dực: “Ai cho mày động vào, bỏ tay ra cho tao!”

Tốc độ của chủ quán cực nhanh, người chỉ ở cảnh giới Ngự Khí như Đường Dực hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

Vào thời khắc mấu chốt, Trương Thác lén lút kéo Đường Dực một cái giúp Đường Dực tránh thoát một chưởng này của chủ quán, có điều như vậy cũng có thể thấy là trong lòng chủ quán này thật sự chột dạ.

Thiếu nữ tóc vàng cũng không phải kẻ ngu ngốc, cô bé lập tức hiểu được tấm da thú này đúng là có vấn đề nên vội vàng cất linh thạch đi rồi nổi giận đùng đùng nhìn chủ quán: “Được lắm, quả nhiên là ông đang lừa tôi!”

Chủ quán thấy linh thạch sắp tới tay còn bay mất thì nhìn chằm chằm vào hai người Trương Thác và Đường Dực.

Kẻ vừa bắt tay với chủ quán lừa gạt thiếu nữ tóc vàng kia lạnh lùng đi tới phía sau hai người, chặn lại đường lui của họ.

“Sao, muốn giết chúng tôi cho hả giận hả?” Trương Thác vẫn bình tĩnh thoải mái.

“Ha ha, từ lúc nào mà nơi giao dịch này xuất hiện hai người tài giỏi thế này?” Một tiếng cười khẽ vang lên: “Ö? Tại sao là hai kẻ thuộc chủng tộc thấp hèn thế này?”

Trương Thác và Đường Dực chỉ nghe giọng nói đã biết người đến là ai rồi, đây chính là Khoa Kiên hồi trước bị Trương Thác liên tục cho mấy cái bạt tai ở thị trấn Lạc đây mà.

Lila dẫn Trương Thác và Đường Dực đi tới đây, lúc này cũng đang đi theo phía sau Khoa Kiên.

Sau khi ông chủ quầy hàng này nhìn thấy Khoa Kiên thì vội vã cúi thấp đầu, chào một tiếng: “Đại nhân Khoa Kiên”

Khoa Kiên đi tới, liếc nhìn ông chủ quầy hàng rồi hừ lạnh một tiếng: “Thứ rác rưởi, đến làm giả mà cũng làm thất bại như thế, muốn ông có ích lợi gì?”

“Đại nhân Khoa Kiên tha tội!” Ông chủ quầy hàng ngay lập tức cong hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu.

“Cút đi” Khoa Kiên thiếu kiên nhẫn phẩy tay: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, đừng để cho tôi thấy ông kém cỏi như thế lần nào nữa”

“Tôi hiểu, tôi hiếu.” Ông chủ quầy hàng gật đầu liên tục, sau đó đứng dậy rời đi nhanh chóng như đang chạy trốn.

Thiếu nữ tóc vàng nhìn Khoa Kiên, lại nhìn bóng lưng vội vã rời đi của ông chủ quầy hàng, cô bé lộ ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Được lắm, các người ở đây kéo bè kéo lũ lừa gạt người khác!”

Khoa Kiên xoay mặt về phía thiếu nữ tóc vàng, hắn ta thực hiện một động tác đúng tiêu chuẩn trong lễ nghi phương tây rồi mở miệng nói: “Cô Bonita xinh đẹp, đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ của chúng tôi với cô mà thôi, tôi tin là nếu bố của cô – giáo chủ Leo – tới đây cũng sẽ thông cảm cho chúng tôi thôi.”

“Tôi nhất định sẽ nói toàn bộ chuyện này cho bố tôi biết!”

Bonita cực kỳ bất mãn nói.

“Đương nhiên là thế rồi” Khoa Kiên gật đầu: “Cô Bonita có thể nói ra mọi chuyện ở nơi này, bởi vì chúng tôi hoàn toàn không có ác ý với cô.”

Sau khi Khoa Kiên nói xong câu đó thì không để ý đến Bonita nữa mà đưa mắt nhìn Trương Thác và Đường Dực, hắn ta lên tiếng: “Tao rất tò mò, rốt cuộc thì hai đứa đến từ chủng tộc thấp hèn như chúng mày có bao nhiêu kiến thức!

Có biết đây là cái gì không? Không phải bọn mày biết cách nói năng lắm à? Tới nói cho tao nghe xem nào, nhớ cho kỹ nhé, nếu như không nói ra được thì tao sẽ làm thịt bọn mày đấy”

Khoa Kiên cầm lấy một khúc xương, trên xương mọc đầy gai ngược.

Trương Thác lén ra ám hiệu cho Đường Dực bảo cậu ta phối hợp.

“Xương ngực của vật thí nghiệm số ba mươi bảy, hẳn là vẫn còn nhỏ” Đường Dực chỉ nhìn lướt qua đã lên tiếng.

Trên mặt Khoa Kiên lộ ra vẻ bất ngờ, vật thí nghiệm số ba mươi bảy là giống rất hiếm thấy, mà khi chúng còn bé thì phần xương ngực mọc đầy gai ngược này lại giấu ở bên trong cơ thể của vật thí nghiệm nên rất ít người phát hiện.

Khoa Kiên phẩy tay, bên cạnh có mấy người đi ra, mỗi người đều bưng một cái khay trên tay, trên khay bày một ít đồ vật hình thù kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.