Con Rể Quyền Quý

Chương 1801:




Chương 1801:

Ở chính giữa Thành Thánh chính là bảy phe thế lực đến từ khắp nơi trên thế giới của hội Thần Ẩn. Lần này, Trương Thác cũng coi như thấy rõ gốc gác thật của hội Thần Ẩn, bọn họ đều là cao thủ Ngưng Khí, Trương Thác cũng đếm không xuể bao nhiêu người. Ở chính giữa Thành Thánh, còn xuất hiện một luồng khi tức khiến Trương Thác không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

Trương Thác đứng trước ngôi giáo đường nổi tiếng trong Thành Thánh mà quan sát, diện tích ngôi giáo đường này khoảng hai mươi ba nghìn mét vuông. Trong mắt tín đồ thì cả ngôi giáo đường này là một nơi tràn ngập sự thánh khiết và ánh sáng chói lọi rực rõ, nhưng giờ phút này đây lại đem đến cho Trương Thác một cảm giác cực kì áp bức, lọai cảm giác chèn ép đến mức Trương Thác cảm thấy không thể thở nổi.

“Quả nhiên… Một nơi như thế này sau này vẫn nên ít lui tới thì hơn” Trương Thác quay đầu lảo đảo đi về hướng khác.

Người đến Thành Thánh ngày một đông thêm, thời gian dần trôi đi, Trương Thác cũng đồng thời cảm nhận rõ ràng dòng người trên phố càng lúc càng thêm đông đúc, mà trên khuôn mặt mỗi người đều toát lên một loại hưng phấn vui sướng.

Đối với những giáo chủ kia thì đợt bình chọn này liên quan đến tương lai của chính họ, nhưng đối với những người không liên quan đến chuyện này thì đây chẳng qua cũng giống như một buổi lễ hội lớn tấp nập náo nhiệt mà thôi.

Đã đến thời điểm màn đêm buông xuống, dòng người nườm nượp tấp nập. Lễ hội đêm nay, ở nơi này và ở Đông Hòa hoàn toàn không giống nhau.

Tại chỗ mà đoàn người ở Đông Hòa tập chung, bên vệ đường còn tấp nập những quán ăn kia mà. Để đánh giá một nơi có sức hút hay không thì còn phải nhìn vào số lượng người ngồi uống rượu trong quán có đông hay không nữa.

Mà ở nơi này, tuy loại người nào cũng có, người ở đầu đường biểu diễn hát múa, người thì chém gió hay tụ tập trong quán rượu, cũng có người buổi tối vẫn còn đang làm nghỉ thức cúng bái gì đó. Duy nhất một điều là chỉ không có sạp thịt nướng bên đường, khiến cho Trương Thác không khỏi cảm thấy bầu không khí cứ thiếu mất một thứ gì đó.

“Phục vụ, cho một ly rượu Rum” Trương Thác ngồi trước quầy bar một quán rượu nhỏ, phất tay ra hiệu.

Nhân viên phục vụ thuần thục đẩy một ly rượu Rum đã được pha chế xong tới trước mặt Trương Thác.

Trương Thác nâng ly rượu lên, lắc nhẹ rồi khế nhấp một ngụm.

“Hơi ngọt, thơm nồng, không tệ” Trương Thác tán thưởng một câu.

Bất chợt, một bóng người đến ngồi xuống bên cạnh Trương Thác, cũng gọi một ly rượu Rum giống như vậy.

“Sao rồi? Cả ngày hôm nay có thu hoạch gì không?”

Trương Thác lại nâng ly lượu lên uống một hớp.

“Nghe ngóng được không ít tin thức.” Người ngồi bên cạnh Trương Thác chính là Đường Dực: “Hiện tại toàn bộ trong thành đều đã chia làm bảy phe thế lực, ngoại trừ châu lục lớn Đông Phương ra thì giáo chủ đệ tử của sáu châu lục lớn còn lại đều chiêu mộ được không ít người, chuẩn bị tấn công vào cuộc bầu chọn ngày mai.”

Trương Thác nhấp nhấp vệt rượu còn dính lại ở môi dưới rồi tiếp tục hỏi: “Còn chuyện liên quan đến quy tắc bầu chọn thì sao?”

“Trước mắt bên ngoài đang truyền tai nhau ba kiểu đồn đại, nhưng một trong số đó đáng tin hơn cả là giáo chủ đệ tử sẽ dẫn tùy tùng tới để đánh vào lôi đài, số lượng tùy tùng như nhau, đều được giới hạn trong khoảng mười người. Nhưng một lời đồn đại khác lại nói là giáo chủ đệ tử sẽ không mang tùy tùng tới hỗn chiến, quy tắc này đã từng xuất hiện một lần rồi, chỉ có điều lúc đó những người ra tay đều là các giáo chủ đệ tử lớn, nếu xảy ra hỗn chiến thì quá mức đáng sợ, nhưng mà vì nhân tố công bằng giảm sút, cho nên độ khả thi của quy tắc này không cao. Còn kiểu đồn đại thứ ba lại nói, chính là về ba hạng mục bầu chọn, để hạn chế tích phân, theo thứ tự sẽ là đánh lên lôi đài, đơn phương dấy lên hỗn chiến rồi đối phó với vật thí nghiệm. Đây là điều trước kia thường thấy”

Trương Thác gật đầu: “Những tin tức mà chúng ta hỏi thăm được không khác nhau là mấy. Có điều tôi vẫn còn một thắc mắc”

“Anh nói đi” Đường Dực cũng cầm ly rượu lên.

“Cậu có tùy tùng sao?”

Đường Dực vừa định đưa ly rượu lên miệng thì đột ngột dừng lại, một lúc lâu sau mới khó khăn phun ra hai chữ: “Không có…”

“Vậy cậu định đánh cái búa á mà đánh.” Trương Thác bĩu môi: “Tôi đã quan sát qua rồi, những giáo chủ đệ tử ấy đều dưới ba mươi tuổi, sức mạnh khi mạnh nhất có lẽ là vào giai đoạn đầu Ngưng Khí, còn sức mạnh khi yếu nhất thì có lẽ vào giai đoạn đầu Hóa Hình rồi. Với sức mạnh cảnh giới Ngự Khí của cậu thì tùy tùng của bọn họ có lẽ cũng không thể đánh lại được”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.