Con Rể Quyền Quý

Chương 1774:




Chương 1774:

Trương Thác tiến vào giữa đám đông, nhìn thoáng qua Lâm Ngữ Lam rồi hỏi Bạch Bào Khách: “chuyện gì vậy? Sao lại làm liên lụy tới vợ tôi?”

Bạch Bào Khách ngượng nghịu nhìn Trương Thác, sau đó nói: “Sư thúc, lần này có kẻ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, chuyên môn nhằm vào Cửu Cục. Có người hãm hại hai cô gái của Tô thị, giấu đồ trên người họ, mượn cơ hội muốn đánh nhau ở Châu Xuyên, phá vỡ cục diện bình tĩnh hiện tại. Sư mẫu với hai cô gái của Tô thị đều là người bị hại”

Trương Thác quay đầu nhìn người đứng đối diện với Bạch Bào Khách, là một người đàn ông trung niên râu quai nón, trông vẻ mặt quen quen, nhưng Trương Thác nhất thời không nhớ ra.

“Cửu Cục các người nhúng tay hơi dài đấy” Người đàn ông trung niên râu quai nón nói: “Chúng tôi bị mất đồ mà còn không thể truy cứu hả? Đông Hòa là địa bàn của Cửu Cục, nhưng chúng tôi không phải mặc cho người ta ức hiếp. Hôm nay nếu Cửu Cục không cho chúng tôi một lời giải thích thì tôi sẽ không để yên đâu. Mấy người này đều phải chết!”

Bạch Bào Khách cười nhìn đám người này: “Các vị, chúng †a đều không phải kẻ ngốc, tôi nghĩ mọi người đều thừa biết chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào. Cũng đừng nói mồm làm gì, cứ chia phe luôn đi, ai muốn nhúng tay vào vũng nước đục này thì phải suy nghĩ cho rõ”

“Ha ha” Tiếng cười lạnh vang lên: “Cửu Cục các người coi trọng bản thân quá nhỉ. Chúng tôi tới đây, phục tùng sự an bài của Cửu Cục chẳng qua là vì các người là chủ nhân của Đông Hòa mà thôi. Nếu rời khỏi Đông Hòa, Cửu Cục các người là cái thá gì!

“Đúng thế, hôm nay các thế lực chúng ta đều tụ tập ở đây, Cửu Cục các người muốn trở thành kẻ địch với cả thế giới hả?”

Trong đám đông liên tục có người lên tiếng, đứng về phía đối lập với Bạch Bào Khách.

“Bạch Bào Khách, cậu là Kiểm Soát Sử của Cửu Cục, cậu cũng chưởng quản hình phạt trong Cửu Cục, chắc hẳn phải biết một đạo lý phạm nhân phạm luật thì phải bị phạt đúng không? Bây giờ Cửu Cục các người cho rằng chỉ cần các người muốn thì dù có người phạm luật, các thế lực bọn ta cũng phải cúi đầu với Cửu Cục, bỏ qua chuyện cũ hay sao!

Nếu lần này làm vậy thì có phải lân sau Cửu Cục các người sẽ cưỡi lên đầu lên cổ bọn ta không?”

“Bạch Bào Khách, chúng tôi không muốn trở mặt với cậu.

Kẻ phạm tội bị trừng phạt là được” Từng giọng nói vang lên.

Bạch Bào Khách nhìn chằm chằm đám người này. Anh ta biết những người này muốn Cửu Cục cúi đầu. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại thể hiện thái độ cực kỳ quan trọng.

Tô Vân Cẩm và Tô Linh Tử sắc mặt trắng bệch đứng trong đám đông. Hai người họ vốn chỉ tưởng đây là nhiệm vụ đi cho có, nhưng không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy. Hai người cũng không hiểu được tại sao trong phòng mình lại xuất hiện hai viên linh thạch, còn trùng hợp người khác bị mất!

Lúc này, hầu hết thế lực ngoại lai đêu đứng về phía đối lập với Cửu Cục.

Bạch Bào Khách hừ lạnh: “Các người đòi cưỡng lên đầu lên cổ Cửu Cục, hình như hơi coi trọng bản thân quá rồi đấy”

Vừa dứt lời, hai tay Bạch Bào Khách chấn động, mỗi bên nửa thanh ngân thương xuất hiện từ cổ tay áo của anh ta. Bạch Bào Khách vung tay lên, ngân thương kết hợp thành một thể, mũi thương lóe lên ánh sáng: “Lên đi, cho tôi xem thử các người có bản lĩnh đó không!”

Thân là cao thủ Ngưng Khí Cảnh, Bạch Bào Khách khiến đối diện cảm nhận được áp lực rất lớn. Có điều nếu những kẻ đứng về phía đối lập với Cửu Cục đã biết thân phận Kiểm Soát Sử của Bạch Bào Khách mà còn dám ngang nhiên khiêu khích thì chứng minh chúng không sợ thực lực Ngưng Khí Cảnh của Bạch Bào Khách.

Gã râu quai nón cười lạnh: “Bạch Bào Khách, Cửu Cục các người tự nhận hùng mạnh, vô cùng kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa ai cũng kiêu ngạo như các người, vẫn có người quản được các người. Tại Đông Hòa này, chúng tôi là khách, chú ý lễ nghi, không đánh nhau với Cửu Cục các người, nhưng vẫn sẽ có người đứng ra xử lý chuyện này. Đại nhân Hội Thần Ẩn sẽ không trơ mắt hình hành vi của Cửu Cục các người. Đông Hòa có quy tắc của Đông Hòa, nhưng thế giới của bọn ta cũng có quy tắc của bọn ta. Cửu Cục các người rất cuồng, có thể muốn làm gì thì làm ở Đông Hòa, nhưng không có nghĩa là không ai có thể quản các người!”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Bào Khách thay đổi. Hội Thần Ẩn cũng muốn nhúng tay? Nếu chuyện lần này mà có Hội Thần Ẩn nhúng tay vào thì sẽ rất khó giải quyết. Bạch Bào Khách thừa biết Hội Thần Ẩn là tổ chức như thế nào.

Trương Thác nhìn hai bên, sau đó không kiên nhẫn phất tay: “Nghe đây, tôi không cần biết các người muốn làm trò mèo gì, bây giờ tôi muốn dẫn vợ tôi với bạn của tôi rời đi, các người hiểu chưa?”

Vừa dứt lời, Trương Thác muốn đẩy người trước mắt ra, Lâm Ngữ Lam đang đứng đăng sau đám người này, bị chúng bao vây chung quanh. Trương Thác vừa vươn tay ra thì bị ngăn cản. Một cao thủ Biến Hóa Cảnh sơ kỳ nhìn chằm chằm Trương Thác: “Tiểu bối, bọn ta đang nói chuyện với Kiểm Soát Sử của các người, chỗ này làm gì có tư cách cho mày mở miệng? Cút đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.